“Tài phiệt là gì?”
Giọng nói của Tô Bình Nam vang vọng trong phòng hội nghị: “Một công ty đa quốc gia có vốn tài chính mạnh, có thể hình thành độc quyền của riêng mình trong một số ngành nhất định, nắm giữ các tài nguyên truyền thông, xã hội và chính trị khổng lồ.”
“Để làm tất cả những điều này, số tiền chúng ta cần là một con số khổng lồ, nhưng ta rất tự tin.”
Rất nhiều người đã bắt đầu xì xào bàn tán, điều này khiến cho Tô Bình Nam nheo mắt lại.
“Nhớ kỹ, ta đầu tư vào tập đoàn Kim Môn chính là vì bối cảnh của nó, vậy nên các ngươi đừng coi ta là một thương nhân đàng hoàng. Khi ta đang nói chuyện, ta cần các ngươi tuân thủ quy tắc.”
Đôi mắt sắc bén của Tô Bình Nam quét qua mọi người. Sau khi tất cả ngồi ngay ngắn lại, hắn mới đưa ra kế hoạch đầu tiên cho sự phát triển của tập đoàn Kim Môn.
“Tập đoàn Kim Môn sẽ sử dụng tiền của ngân hàng quốc tế Cẩm Tú tại Morgan Stanley làm tài sản thế chấp để vay sáu trăm tỷ won từ ngân hàng Hàn Quốc.”
Mọi người đều sững sờ.
“Đây chỉ là bước đầu tiên, sáu trăm tỷ sẽ được dùng làm đảm bảo để tiếp tục vay tiền. Mục tiêu của ta là ba ngàn tỷ. Trong khoảng thời gian này nếu như cần thiết, ta sẽ cầm cố tất cả tài sản của tập đoàn Kim Môn trong sáu ngành.”
Một sự im lặng chết chóc.
Mọi người đều im lặng, lợi ích của chế độ độc tài được thể hiện sâu sắc vào lúc này. Mặc dù một số người không thể che giấu sự ngạc nhiên của mình, nhưng không một ai đưa ra bất kỳ lời dị nghị nào.
Tô Bình Nam mỉm cười hài lòng.
“Ta không điên, nhưng ta sẽ không đề cập đến dòng tiền này trong một thời gian dài vì bảo mật thương mại, nhưng ta tin rằng, các ngươi sẽ cảm thấy may mắn vì quyết định của mình.”
“Ở bước thứ hai, ta muốn các công ty cho vay tài chính thuộc tập đoàn Kim Môn bắt đầu thu hồi vòng quay chu chuyển tiền tệ. Hãy nhớ rằng, không những phải thu hồi vòng quay chu chuyển tiền tệ, mà còn phải sử dụng một lượng lớn tài khoản để tiếp tục cho vay thông qua những quan hệ bình thường của các ngươi.”
Lý Tử Thành đã tiếp nhận tất cả quyền lực và công ty dưới quyền Lý Trọng Cửu, hắn khom người nói: “Ta hiểu rồi.”
“Thứ ba, tập đoàn Kim Môn sẽ không chấp nhận bất cứ kỳ phiếu nào chỉ có thể được mua lại bởi các tài phiệt hoặc khách hàng sau tháng tám năm sau.”
“Thứ tư,...”
Cuộc họp vẫn tiếp tục diễn ra.
Từng chính sách khó hiểu và mạnh mẽ khiến nhiều người sau cuộc họp vẫn còn ngẩn ngơ. Nếu như không phải cổ phần của bọn hắn quá nhỏ, lại bị uy lực của đối phương áp đảo, có lẽ cuộc họp đã không kết thúc thuận lợi như vậy.
…
“Xem chừng bọn hắn.”
Tô Bình Nam châm điếu xì gà, nói với Đinh Thanh: “Bây giờ nền móng của Kim Môn đã ổn định, chúng ta không cần phải giữ lại bất kỳ tai hoạ tiềm ẩn nào trong nội bộ. Đây là cơ hội để quan sát bọn hắn.”
Nam nhân không nhanh không chậm gõ bàn: “Không nghe lời thì cho bọn hắn xuống thuyền.”
Ngoại trừ Tô Bình Nam, không ai biết năm sau đất nước này sẽ trải qua cơn địa chấn lớn đến mức nào. Ở một thời không khác, từ cuối năm sau, đất nước này sẽ hoàn toàn trở thành thiên đường tư bản của Tinh Điều quốc.
Samsung, Huyndai, LG, Lotte và các nhà tài phiệt hùng mạnh khác bị tàn phá một cách triệt để, không một ai thoát được. Một số lượng lớn cổ phiếu và tài sản có lợi thế đã được phố Wall thu mua với giá rất hời.
Không chỉ có bọn hắn, ngay cả chứng khoán huyết mạch của quốc gia bao gồm ngân hàng đều ảm đạm, sau đó cũng bị tư bản phố Wall chia ra ăn sạch. Mọi thứ giống như một quốc gia nào đó cách đây cả trăm năm.
Đây là cơ hội ngàn năm có một để nắm quyền kiểm soát đất nước.
Nơi có các cuộc tổng tuyển cử và bất ổn kinh tế chắc chắn là mảnh đất tốt nhất cho sự trỗi dậy của một thế lực mới.
Điều mà Tô Bình Nam muốn là gặt hái sự giàu có của Cao Ly. Đó là mục đích cơ bản của khoản vay khổng lồ.
Tỷ giá hối đoái hiện tại của won Hàn Quốc với đô la Mỹ là 400:1. Vài tháng sau sẽ là 4000:1. Tài sản trị giá ba ngàn tỷ won sẽ lập tức tụt hơn mười lần. Cộng với sự bắt đáy của cả Đông Nam Á, với số vốn này, có thể nói là Cẩm Tú sẽ chính thức vươn lên thành một đại tài phiệt đa quốc gia.
Cuối cùng đến năm sau, Tô Bình Nam sẽ thực hiện bước đầu tiên trong giấc mơ của mình.
…
Sau cuộc họp, tập đoàn Kim Môn bắt đầu âm thầm triển khai.
Nền kinh tế Cao Ly có vẻ như đang phát triển tốt. Nhờ sự giúp đỡ của ông chủ Ngô và tiền mở đường của Đinh Thanh, việc vay tiền đã diễn ra suôn sẻ.
Chỉ vài ngày sau khi sáu trăm tỷ won vào tài khoản của tập đoàn Kim Môn, kế hoạch cho vay tài sản của công ty bằng kỳ phiếu đảm bảo lại được đặt lên bàn ông chủ Ngô.
Cùng lúc đó, nhiều công ty tài chính dưới quyền Lý Tử Thành cũng bắt đầu thu hồi các khoản cho vay khác nhau. Đồng thời, bắt đầu chương trình cho vay điên cuồng bằng cách sử dụng một số lượng lớn tài khoản thông qua các mối quan hệ cá nhân.
“Bọn hắn điên rồi.”
Đây là đánh giá của nhiều chuyên gia tài chính: “Sau một năm, bọn hắn sẽ phải trả giá cho việc này.”
Mặc dù nói như vậy, nhưng bọn hắn vẫn rất vui vẻ ký tên. Dù sao thì tài sản thế chấp của đối phương đều là tài sản cao cấp. Những thứ này đến nơi nào cũng không thành vấn đề.
Số tiền cho vay giống như một quả cầu tuyết.
Sáu trăm tỷ, một ngàn hai trăm tỷ, ba ngàn tỷ, bốn ngàn bảy trăm tỷ.
Tiền của các tổ chức tài chính như ngân hàng Hàn Quốc, ngân hàng Busan đã bị tập đoàn Kim Môn cuốn phăng.
Mặc dù nhiều ông lớn do ông chủ Ngô đứng đầu tham lam thành tính, nhưng bọn hắn vẫn choáng váng trước số tiền khổng lồ của tập đoàn Kim Môn.
Giao dịch quyền lực và tiền bạc là chất xúc tác tốt nhất để bọn hắn đứng chung một chiến hào. Hào quang của Đinh Thanh và Thôi Đấu Hạo lúc này là độc nhất vô nhị.