Tiền nợ của giám đốc Thôi được chất trong hai va li lớn, ném vào cốp xe ô tô Hyundai.
Trên đường Triệu Bính Đấu có tâm trạng tốt, hắn ngâm nga theo tiếng nhạc sôi động trong xe mà không hề biết rằng lần đòi tiền bình thường này của mình sẽ gây ra chấn động dữ dội thế nào.
Hắn có lý do để vui mừng.
Mặc dù điểm số không cao, nhưng thắng ở số tiền nhiều. Hắn thực sự không ngờ giám đốc Thôi khiêm tốn lại có nhiều tiền mặt như vậy trong nhà.
“Thôi gia Khánh Châu, ta khinh.”
Nhớ lại dáng vẻ tên kia run lẩy bẩy khi mình cắt tóc của con gái hắn, nam nhân có chút khinh bỉ nhổ bọt ra ngoài cửa sổ xe.
…
Việc bàn giao diễn ra suôn sẻ. Tương Triết đại ca bị số tiền lớn trước mặt làm cho kinh ngạc, khen hắn mấy câu, thậm chí còn hứa sẽ giao một khu trò chơi điện tử cho hắn. Điều này khiến Triệu Bính Đấu run lên vì phấn khích.
“Ta nhất định sẽ làm việc chăm chỉ.”
Sau khi cúi đầu cảm ơn, hắn nhân cơ hội tâm trạng đại ca đang tốt, đề xuất ý kiến của mình.
“Tương Triết ca, lần này có thể cho ta nhiều hơn một chút được không?”
Giọng điệu của Triệu Bính Đấu rất khiêm tốn: “Dù sao thì đàn em của ta cũng không có tây trang đàng hoàng, đây cũng là thể diện của đại ca.”
“Lần tới đi.”
Nói đến tiền, giọng điệu của Ngô Tương Triết trở nên lạnh lùng: “Đợi khi nào tiền bạc thoải mái hơn thì nói tiếp. Em gái ta sắp kết hôn, có quá nhiều thứ phải cần tiền.”
Triệu Bính Đấu không bỏ cuộc. Mặc dù hắn vô cùng bất mãn với đại ca đã ở bên mình hơn mười năm này, nhưng những khó khăn trước mắt vẫn khiến hắn phải thử lại một lần.
“Tương Triết ca, lần trước ngươi cũng nói như vậy. Ta đã hứa với các anh em mấy lần rồi, thật sự là...”
“Bốp!”
Một cái tát nặng nề rơi xuống mặt Triệu Bính Đấu, cắt ngang lời cầu xin của hắn.
“Thằng chó, bây giờ ngươi nói chuyện với đại ca như vậy sao?”
Vẻ mặt của Tương Triết rất dữ tợn.
“Xin lỗi.”
Triệu Bính Đấu đứng dậy nói: “Nghe nói hiện tại những tên nhà quê ở Busan đều đã mặc vest, đi giày da. Không phải chúng ta như vậy quá mất mặt sao?”
Ngô Tương Triết không tiếp tục động thủ, mà lại trưng ra vẻ mặt cảm khái: “Ý ngươi là tập đoàn Kim Môn phải không? Chúng ta không thể so được.”
Nhìn vẻ mặt Triệu Bính Đấu không tán thành, Ngô Tương Triết lắc đầu: “Hiện tại Busan đã thống nhất, nhưng Hán thành của chúng ta vẫn là một mớ hỗn loạn. Điều này đã nói lên tất cả.”
…
“Tô tiên sinh muốn gặp ngươi.”
Cùng lúc đó, sau khi nghe Thôi Ký Hiền thuật lại, Quách Quang Diệu ngẩng đầu lên nói một câu khiến hắn ngạc nhiên không nói nên lời.
“Được, được.”
Tay trái của hắn vẫn còn bị băng bó rất chặt, thái độ của Thôi Ký Hiền có thể nói là vô cùng nịnh bợ. Rõ ràng là thủ đoạn tàn nhẫn của Quách Quang Diệu lần trước đã khiến hắn vô cùng sợ hãi.
Nghe thấy câu này, vẻ mặt Thôi Ký Hiền lập tức trở nên phấn khích. Hắn không đủ tư cách tham gia cuộc họp đó, nhưng điều đó không thể ngăn hắn biết được một vài thứ.
Hắn biết có một ông lớn tên là Tô tiên sinh đã đến tập đoàn Kim Môn. Nghe nói ông lớn này đại diện cho tư bản quốc tế. Đối phương còn thu mua một lượng lớn cổ phần của tập đoàn Kim Môn, bao gồm cả cổ phần của tên hậu bối nhà mình đang làm việc cho đối phương.
Không còn nghi ngờ gì nữa, đây là một nhân vật lớn.
Tô Bình Nam đúng như hắn tưởng tượng. Vẻ mặt vô cảm, đôi mắt sắc bén, giọng nói vang dội. Vừa nhìn đã biết là người có trái tim sắt đá.
Với suy nghĩ ấn tượng đầu tiên là quan trọng nhất, Thôi Ký Hiền mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, ngoan ngoãn giống như một học sinh.
“Ngươi hiểu về người anh em cùng tộc của mình được bao nhiêu?”
“Hắn khá nhát gan, rất coi trọng danh tiếng và tiền bạc của mình. Công việc kinh doanh của hắn cũng không tệ.”
Câu trả lời của Thôi Ký Hiền nghe có vẻ đơn giản, nhưng thực ra hắn đã phải vắt óc suy nghĩ. Nói chuyện với người máu lạnh như vậy, hiện tại hắn đã đúc kết được bốn chữ, đó là có sao nói vậy.
Không được giấu giếm, cũng không được nói quá lên. Đối phương sẽ không quan tâm đến năng lực có hạn của ngươi, nhưng chắc chắn sẽ ghét những lời nói khoác lác của ngươi.
“Mối quan hệ với Thôi Đấu Hoán mà hắn nói có thể giúp ích gì không?”
Tô Bình Nam gõ bàn theo thói quen. Ông lớn Nhà Xanh này chiếm tỷ trọng rất lớn trong kế hoạch tiếp theo, vậy nên hắn phải hỏi cặn kẽ.
“Học phí đại học của Thôi Đấu Hoán năm đó là do ba của Thôi Đức Hiền tài trợ. Chẳng qua là sau này khi thúc phụ của hắn qua đời, nghe nói hai gia đình có chút không vui, nhưng có lẽ vẫn còn hy vọng.”
Sau vài phút suy nghĩ, Thôi Ký Hiền thận trọng trả lời: “Dù sao thì với tư cách là thứ trưởng bộ tài chính, có rất nhiều dự án cần phải giữ thể diện. Danh tiếng không được người thân thừa nhận sẽ gây bất lợi cho bước phát triển tiếp theo của hắn.”
“Giao cho ngươi, ngươi có thể làm được không?”
Giọng điệu của Tô Bình Nam rất nghiêm túc: “Ai cũng có điểm yếu. Ngươi hãy tìm ra nó, ta muốn hắn lên thuyền.”
“Tiên sinh, ta chỉ có thể nói là ta sẽ cố gắng hết sức.”
Mọi chuyện rất khó khăn, nhưng Thôi Ký Hiền hiểu rằng đây là cơ hội dành cho hắn. Một cơ hội để Tô tiên sinh này có thể coi trọng mình. Đương nhiên hắn không biết thân phận thực sự của Quách Quang Diệu, hắn cho rằng mình cũng có cơ hội trở thành thân tín của đối phương.
“Hải Vân Đài có một ngôi nhà không tệ. Có sông có núi, cây xanh và an ninh đảm bảo. Ta tặng nó cho ngươi.”
Tô Bình Nam châm điếu xì gà, vẻ mặt của nam nhân trong làn khói xanh có chút dữ tợn: “Ta cho phép ngươi sử dụng tài nguyên của tập đoàn Kim Môn. Ta chỉ cần một thứ, ta muốn người này lên thuyền.”
“À này, phải nhớ kỹ.”
Tô Bình Nam đứng dậy và vỗ nhẹ vào người Thôi Ký Hiền đang thấp thỏm: “Hạ quốc có một câu thành ngữ: không từ thủ đoạn.”
Một câu không từ thủ đoạn đã định trước sẽ biến rất nhiều chuyện trở nên phức tạp và đẫm máu.