Lúc này Triệu Bính Đấu không hề biết mình sẽ phải đối mặt với điều gì. Ngược lại, hắn còn rất hào hứng uống cà phê với một người bạn tiểu học đã nhiều năm không gặp, trò chuyện về những trải nghiệm của bọn hắn trong những năm qua.
“Đã lâu không gặp, Bồi Tuấn Hạo. Sao lại muốn biết về đám người bọn ta?”
Triệu Bính Đấu rất vui. Kể từ khi hắn đi trên con đường này, những người bạn trước kia của hắn cũng dần xa cách. Đây là người bạn đầu tiên chủ động đến tìm hắn.
“Gần đây ta định làm một bộ phim về các ngươi, đương nhiên là ta phải tìm ngươi rồi.”
Bồi Tuấn Hạo là một thanh niên điềm đạm nho nhã, có mái tóc xoăn và nụ cười thư sinh.
“Được, ta có thể giúp đỡ.”
Triệu Bính Đấu không nghĩ rằng cuộc sống của mình có gì không thể đưa ra ánh sáng, cho nên hắn đồng ý rất sảng khoái.
“Nhưng mà đám người bọn ta chỉ là mấy tên chốt thí mà thôi. Nếu ngươi thực sự muốn gây chấn động và có bản lĩnh, ta khuyên ngươi nên quay Đinh Thanh ở Busan.”
“Người đó là ai?”
Những gì Triệu Bính Đấu nói khiến Bồi Tuấn Hạo quan tâm.
“Vua của Busan.”
“Hắn rất lợi hại?”
“Quên đi, những người kia sẽ giết ngươi mất.”
Hai người trò chuyện rất ăn ý. Cho dù là Triệu Bính Đấu đang rong ruổi trong giới xã hội đen, hay là Bồi Tuấn Hạo một đạo diễn mới vào làng giải trí bị danh lợi ám ảnh, cả hai đều không ngờ câu nói này sẽ trở thành lời tiên tri.
…
“Tại sao lại để hắn dẫn đội đi làm việc? Hắn chưa đủ tàn độc. Mặc dù đám người Hán thành không đoàn kết, nhưng ta sợ hắn không làm được.”
Đây là câu hỏi Quách Quang Diệu đặt ra sau khi Thôi Ký Hiền rời đi.
Xung quanh chỉ có Đỗ Cửu và vài vị quản lý cấp cao của Cẩm Tú, vậy nên Tô Bình Nam trả lời câu hỏi này rất nghiêm túc, không hề che giấu suy nghĩ thực sự trong lòng hắn.
“Do lòng tự tôn dân tộc lố bịch của đất nước này, vậy nên người được chọn để khống chế nó phải là người có huyết mạch được công chúng công nhận.”
Tô Bình Nam tiếp tục nói: “Đinh Thanh là con cháu Hạ quốc, Lý Tử Thành cũng vậy, cho nên bọn hắn không thể đe dọa đến địa vị của ngươi trong tương lai.”
Quách Quang Diệu gật đầu tán thành.
Thời gian hắn ở đất nước này không ngắn, hắn có cảm nhận sâu sắc về quan niệm tôn ti khắc sâu trong xương tủy của người Bổng Tử.
“Những huyết mạch đó của Thôi gia bất kể là danh tiếng hay là đường con cháu, nếu bọn hắn liên hợp lại sẽ có thế lực vô cùng mạnh mẽ, nhưng tiền đề là phải có một người kết nối.”
“Thôi Ký Hiền chính là người này. Hắn rất có tài làm thuyết khách. Điều hắn thiếu chính là sự hỗ trợ tài chính sau lưng. Để cho hắn làm việc, thành công thì mọi chuyện sẽ thuận lý thành chương, thất bại sẽ là cái cớ tốt nhất cho hậu bối như ngươi đánh vào Hán thành.”
Tô Bình Nam trong phòng họp có vẻ lạnh lùng: “Hán thành có 63 hộp đêm, hơn 400 khu trò chơi điện tử và hai sòng bạc hợp pháp. Với những thứ này trong tay, chúng ta có thể nói rằng đã kiểm soát được toàn bộ mọi mặt của tin tức.”
“Cái bô không thể mang lên sân được, nếu không sẽ bị tiểu cho chết.”
…
Người Hán thành coi thường người Busan, cho rằng đối phương là một kẻ nhà quê.
Tương tự như vậy, đám nam nhân ở Busan cũng ngứa mắt đám người Hán thành hếch mặt lên trời. Điều này dẫn đến việc Thôi Ký Hiền tập đoàn Kim Môn dẫn đội tiến vào Hán thành lần này sẽ không quá hoà bình, mà tràn đầy tham vọng.
Khí thế của đoàn xe hơn mười chiếc Mercedes Benz màu đen khiến người khác kinh ngạc. Thôi Ký Hiền ngồi trong chiếc xe đầu tiên cảm thấy như một giấc mơ. Hắn chưa bao giờ được vẻ vang như vậy.
Sự kính trọng và phục tùng của cấp dưới khiến hắn ảo tưởng rằng mình đang ở thời kỳ hoàng kim của Thôi gia Khánh Châu.
Hắn đã gần bốn mươi tuổi, làm một kẻ vô danh tiểu tốt ở hải quan. Hắn chưa từng dập tắt tham vọng trở thành người thượng đẳng.
Chịu ảnh hưởng của ba mình từ nhỏ, đúng là hắn bị ám ảnh bởi vinh quang của tổ tiên Thôi gia nhà mình. Đó cũng là lý do tại sao hắn nghèo rớt mồng tơi, nhưng vẫn phải giữ gia phả quý giá.
Nơi hắn hẹn gặp Thôi Đức Hiền là một quán ăn Hàn Quốc.
“Ai ya, đừng khóc, nhiều người đang nhìn kìa.”
Thôi Đức Hiền ăn mặc rất trịnh trọng, phàn nàn người vợ vẫn đang khóc: “Đến khi tên Thôi Ký Hiền đó đến đây, nói không chừng hắn sẽ cười nhạo chúng ta.”
“Do ngươi chứ ai.”
Vợ hắn cũng xuất thân từ danh gia vọng tộc, hành vi của Triệu Bính Đấu ở nhà ngày hôm đó đã khiến nữ nhân này cảm thấy vô cùng nhục nhã, vậy nên mỉa mai nam nhân không chút lưu tình: “Còn nói cái gì mà ngươi là người Thôi gia, không ai dám động vào ngươi. Ngoan ngoãn đưa tiền cho người ta như vậy, sau này còn thế nào nữa? Bây giờ tất cả hàng xóm đều biết cả rồi, ta cũng không dám đi ra ngoài, đúng là nhục nhã quá chừng.”
“Ta sẽ khiến những kẻ đó phải trả giá, yên tâm đi.”
Sắc mặt Thôi Đức Hiền u ám.
…
Vào khoảng thời gian này, từ làm màu còn chưa xuất hiện, nhưng Thôi Ký Hiền đã diễn giải từ này một cách sống động.
Hắn chỉnh lại bộ vest vừa mới đặt may với giá tám mươi vạn won, còn cố ý để lộ ra chiếc Rolex vừa mua trên cổ tay. Sau khi cấp dưới cung kính giúp hắn mở cửa nhà hàng, hắn mới bước vào tầm nhìn của Thôi Đức Hiền.
“Quản lý Thôi, ở đây.”
Dưới sự ảnh hưởng vô thức của tập đoàn Cẩm Tú, tập đoàn Kim Môn cũng có những quy tắc nghiêm ngặt. Nếu đã quyết định để Thôi Ký Hiền nói chuyện, đương nhiên đám cấp dưới sẽ nghe theo mệnh lệnh của hắn.
Vậy nên giám đốc Thôi lập tức được thăng chức thành quản lý Thôi.
Thôi Đức Hiền và vợ hắn đang ngồi ở đó đều kinh ngạc đến trợn mắt há mồm.
Thôi Đức Hiền thẫn thờ nhìn mấy nam nhân mặc vest đen cung kính đi đến bàn ăn của mình, sau đó giúp người em họ luộm thuộm trong trí nhớ của mình kéo ghế, rồi mới cúi đầu lùi xuống.
Khí thế bức người. Thôi Đức Hiền điều hành một thị trường vật liệu xây dựng tầm trung, không hiểu sao trong lòng lại nảy ra một từ như vậy.