“Bính Đấu, công việc của các ngươi còn tàn khốc hơn ta tưởng tượng.”
Giọng điệu của Bồi Tuấn Hạo rất nghiêm túc: “Rất nguy hiểm, nhưng kiếm tiền lại rất khó. Nếu có cơ hội, hãy đổi nghề đi.”
Những gì Bồi Tuấn Hạo nói là thật lòng.
Quả thật hắn có chút xúc động.
Để tìm lại bạn học cũ, Bồi Tuấn Hạo đã tìm đến rất nhiều bạn bè làm cảnh sát. Trong miêu tả của những người này, Triệu Bính Đấu lăn lộn không tệ, thậm chí có thể coi là nhân vật hàng đầu.
Kết quả là sau một hồi tiếp xúc, hắn nhận ra rằng mọi chuyện không phải như vậy. Hoàn toàn khác với những gì hắn dự đoán, cuộc sống của những người này không thú vị như hắn nghĩ. Thực ra thì bọn hắn sống để mưu sinh nhiều hơn.
Nhìn bề ngoài thì có thể hô mưa gọi gió, đàn em ngoan ngoãn phục tùng, nhưng thực ra lại rất đáng thương. Đám đàn em đó ngay cả một bộ vest tử tế cũng không mua được.
Nghe bạn học cũ nói như vậy, Triệu Bính Đấu thu lại nụ cười.
“Không làm nghề này thì làm gì? Khuân vác? Hay là trở thành một công nhân bẩn thỉu?”
Giọng nói của Thôi Bính Đâu hơi trầm xuống: “Ngươi cũng biết rồi đó. Lúc học tiểu học, ta là người bị bắt nạt nhiều nhất, đầu óc cũng không được thông minh, còn không có bằng tốt nghiệp.”
Nhìn bạn học cũ im lặng, Triệu Bính Đấu vỗ vai đối phương an ủi: “Làm cho tốt vào, sau này trở thành đạo diễn lớn, ngươi có thể giúp ta một tay.”
“Đạo diễn lớn?”
Bồi Tuấn Hạo cười khổ: “Bộ phim này quay không tốt, ta tự nuôi mình còn khó, đạo diễn ở đâu ra chứ.”
“Sao vậy, không phải ta đã nói tất cả những gì ngươi yêu cầu rồi sao?”
Triệu Bính Đấu khó hiểu.
“Ngươi phải hiểu rằng thực tế và phim ảnh đôi khi là hai thứ khác nhau. Khán giả không thích xem kiểu của các ngươi, bọn hắn thích xem một kiểu khác.”
“Kiểu khác?”
Triệu Bính Đấu vẫn không hiểu.
“Ta cũng không thể diễn tả thành lời, nhưng cảm giác đó không đúng cho lắm. Đó phải là kiểu có bối cảnh lớn vô cùng khí thế, được nhiều người hò reo ủng hộ.”
Bồi Tuấn Hạo trả lời.
“Hiểu rồi, ta biết cảm giác mà ngươi muốn. Có thể tham khảo người tên Đinh Thanh ở Busan...”
Nam nhân nói được một nửa thì ánh mắt nhìn về phía trước, sắc mặt trở nên âm u căng thẳng, hai tay không tự chủ được sờ vào thắt lưng.
“Đinh Thanh? Có phải là tập đoàn Kim Môn...”
Bồi Tuấn Hạo vẫn hồn nhiên không biết chuyện gì đang xảy ra. Đây là lần thứ hai hắn nghe thấy cái tên này, nói không tò mò là dối lòng, nhưng lúc hắn quay người lại hỏi chuyện gì đã xảy ra, hắn mới nhận ra sắc mặt của bạn mình đã trở nên trắng bệch vì căng thẳng.
“Chuyện gì vậy?”
Bồi Tuấn Hạo lo lắng hỏi.
“Lát nữa không được la lên, cũng đừng lo lắng cho ta. Bọn hắn tới tìm ta.”
Nghe vậy, hắn nhìn theo ánh mắt của Triệu Bính Đấu. Bồi Tuấn Hạo phát hiện ra có hơn chục nam nhân mặc vest đen đang vây quanh mình.
Một tia sáng lóe lên trong đầu Bồi Tuấn Hạo. Vẻ mặt những người này bình tĩnh, nhưng ánh mắt lại vô cùng dữ tợn, giống hệt như hình ảnh trong đầu hắn.
“Triệu Bính Đấu?”
Không để hắn có thời gian cảm khái, một nam nhân trung niên với mái tóc bóng loáng được chải ra phía sau bước ra từ trong đám người được chia thành hai hàng.
Hắn nhìn hai người mỉm cười.
“Là ta.”
Triệu Bính Đấu nheo mắt trả lời.
“Ta xin tự giới thiệu. Ta là Thôi Ký Hiền, cũng là em trai của giám đốc Thôi Đức Hiền.” Nam nhân trung niên hút một điếu thuốc, lạnh lùng nhìn hai người rồi tiếp tục giới thiệu bản thân: “Đồng thời cũng là quản lý của tập đoàn Kim Môn.”
Có vài thứ đã ăn sâu vào xương tủy, không thể thay đổi được.
Giống như Thôi Ký Hiền hiện tại.
Để tăng thêm khí thế, hắn đã cố gắng bắt chước lời nói và hành động của ác ma trong đầu mình là Thôi Đấu Hạo, hơn nữa sau lưng cũng có rất nhiều người, nhưng hắn vẫn có chút rụt rè trước ánh mắt như lang sói của Triệu Bính Đấu.
Cũng may là hắn che dấu tốt, vậy nên mới không bị ai phát hiện ra, ngón tay hắn đang run nhẹ.
“Tập đoàn Kim Môn.”
Sau khi nam nhân đối diện nói ra bốn chữ này, Bồi Tuấn Hạo đã hiểu tại sao bạn hắn lại bảo hắn tham khảo và nghiên cứu về nam nhân tên Đinh Thanh.
Đây chính là cảm giác mà hắn muốn có trong phim.
Lạnh lùng, cứng rắn và tàn nhẫn.
Ánh mắt những người này nhìn hai người bọn hắn giống như muốn giết người. Đạo diễn tân binh chưa từng nhìn thấy cảnh tượng như vậy không hề quan tâm đến cảm hứng bùng nổ của mình, hiện tại hắn hoàn toàn bị bao trùm trong sự sợ hãi.
“Ngươi muốn thế nào?”
Giọng điệu Triệu Bính Đấu mềm mỏng. Hắn đã sớm quan sát tình huống xung quanh, trong lòng cũng có chút tuyệt vọng. Những người này rõ ràng đều là tay lão luyện. Những lỗ hổng có thể đột phá đều bị canh giữ một cách chặt chẽ, hơn nữa sự thờ ơ trong mắt bọn hắn không lừa được người khác.
Trên tay những người này rất có khả năng đã dính máu.
“Đơn giản thôi, quỳ xuống xin lỗi.”
Thôi Ký Hiền nhìn thì bình thản, nhưng thực ra hắn vừa mới thở phào nhẹ nhõm. Hắn biết mình đại diện cho Kim Môn, nếu như hôm nay hắn tỏ ra sợ hãi, hắn sẽ không có chỗ đứng nào trong lòng Tô tiên sinh.
Bầu không khí lập tức cứng lại.
Triệu Bính Đấu không trả lời. Hắn chỉ híp mắt, từ từ rút ra con dao găm ở thắt lưng, sau đó ngoắc tay với Thôi Ký Hiền.
“Lên đi, đồ chó nhà quê.”