Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi (Dịch)

Chương 957 - Chương 957: Ta Muốn Động Vào Tiểu Hồng Bào

Chương 957: Ta muốn động vào Tiểu Hồng Bào Chương 957: Ta muốn động vào Tiểu Hồng Bào

Hạ quốc và Cao Ly lệch nhau hai tiếng đồng hồ.

Lúc Cao Ly đã lên đèn rực rỡ, Thiên Đô chỉ mới đến giờ tan tầm.

Thiên Đô là thành phố đêm nổi tiếng nhất, thoáng chốc bên đường đã có vài quầy thịt nướng.

“Sáu trăm bảy mươi lăm vạn tiền trang sức. Người gửi hàng chỉ đưa cho bọn ta một trăm sáu mươi vạn. Tập ca, đây là khoản thanh toán còn lại.”

Nhị Hổ vội vàng chạy đến từ Quảng thành, ném túi đựng đầy tiền giấy dưới chân Trương Tập, nói với vẻ mặt giận dữ: “Bọn ta đánh nhau bán sống bán chết. Người ta lại kiếm được gấp ba lần bọn ta, mẹ nó.”

“Gặp chuyện gì cũng phải bình tĩnh. Đây là giá cả thị trường, không thể oán trách được.”

Trương Tập với mái tóc dài lạnh lùng nói. Sau đó lập tức nhìn về phía nam nhân bên cạnh đang bận rộn bên đống lửa: “Nhỏ tiếng một chút, vách ngăn lúc nào cũng có người nghe.”

“Đã rõ, Tập ca.”

Nhị Hổ gật đầu ngồi xuống, lấy ra những xiên thịt nóng hổi, bắt đầu ăn ngấu ăn nghiến.

“Quảng thành hai lần, Phúc thành một lần.”

Trương Tập nhìn năm người dưới trướng mình nói: “Cho dù chúng ta cẩn thận đến đâu vẫn sẽ vô tình có những sơ hở, vậy nên phải tùy cơ ứng biến.”

Năm tên cấp dưới gật đầu đồng ý. Bọn hắn đã quen với việc lão đại tính toán như thần, đương nhiên không phản đối gì.

“Huống chi, lợi nhuận thu lại thực sự quá ít.”

Ánh mắt Trương Tập lạnh lùng: “Nhưng cả con đường xuất hàng đều là giá đó. Chúng ta không nói được gì, vậy nên chỉ có thể thay đổi.”

“Thay đổi?”

Nhị Hổ ngẩng đầu.

“Đúng, thay đổi.”

Triệu Tập nhếch miệng: “Ngươi nói thứ gì có thể bảo đảm giá trị nhất?”

“Vàng?”

Một tên thuộc hạ khác tên Trương Kiêu trả lời: “Không phải vàng có giá nhất sao?”

“Vàng trong đợt hàng trước cũng rất nhiều, vậy nên với chúng ta mà nói, cướp cái gì cũng không bảo đảm giá trị bằng cướp tiền mặt.”

Trương Tập vỗ vai Trương Kiêu: “Đây là mục đích ta dẫn các ngươi đến Thiên Đô.”

“Vâng.”

Tiểu Xuyên tay súng giỏi nhất trong đám người này tiếp lời, chỉ là giọng nói lại rất nhỏ: “Mẹ nó, câu này của Tập ca rất có lý, vậy thì mục tiêu của chúng ta là ngân hàng sao?”

“Ban đầu thì là vậy, nhưng ta đã thay đổi suy nghĩ.”

Ánh mắt lạnh lùng của Trương Tập nhìn dòng người dần trở nên nhộn nhịp trong thành phố về đêm: “Lúc lấy hàng ngày hôm qua, ta đã đụng phải Nhậm Cửu của Thải Vân Chi Nam. Hắn nói một câu khiến ta thấy khó chịu.”

“Câu gì?”

Nhị Hổ biết lão đại mình hôm qua có tìm Nhậm Cửu gia để mua súng. Sau khi trở về thì sắc mặt có chút u ám, vậy nên hắn lập tức tò mò hỏi.

Trương Tập không trực tiếp trả lời, mà hỏi lại một câu không liên quan: “Các ngươi có nhận ra nơi này rất náo nhiệt hay không?”

Mấy người kia gật đầu.

“Một buổi tối, lợi nhuận của hơn bốn mươi quầy thịt nướng trong chợ đêm có thể lên đến mười vạn.”

Mấy người kia kinh ngạc.

Bọn hắn không giỏi kinh doanh, đương nhiên không quan tâm đến việc một quầy nướng tầm thường lại có lợi nhuận cao đến vậy. Nhưng nhìn dòng người đến ăn không ngừng, bọn hắn vẫn gật đầu tin tưởng.

“Biết đây là sản nghiệp của ai không?”

Trương Tập mỉm cười.

“Của ai?”

Nhị Hổ tiếp lời.

“Lão đại lớn nhất Thiên Nam, Tiểu Hồng Bào Tô Bình Nam.”

Trương Tập rõ ràng đã bỏ công tìm hiểu Tô Bình Nam: “Nhưng đây chỉ là mối làm ăn nhỏ nhất trong sản nghiệp của hắn. Việc làm ăn có dòng tiền thế này, hắn có ít nhất là năm đến sáu cái.”

Nghe vậy, tất cả mọi người đều trợn mắt há mồm. Bọn hắn biết lão đại mình là người thế nào. Trương Tập không bao giờ miêu tả phóng đại về một người, tính tỉ mỉ của hắn khiến người khác phải sợ hãi. Nếu hắn đã nói là nhỏ nhất thì chắc chắn là nhỏ nhất.

“Kẻ tàn nhẫn nhất Thiên Nam Tiểu Hồng Bào, giàu nứt đố đổ vách.”

Nhị Hổ lẩm bẩm một mình: “Gần đây người này rất nổi tiếng, ta cũng nghe nói đến người này.”

“Người này cũng là dân giang hồ sao?”

Tiểu Xuyên là một người rất ít nói, bình thường chỉ thích ở nhà một mình, vậy nên không biết nhiều tin tức bằng Nhị Hổ.

Hắn nhìn vẻ mặt lạnh lùng của những nam nhân xung quanh và hỏi, nam nhân vai u thịt bắp cảm thán: “Rất trâu bò, có thể khiến những tên có máu mặt động một chút là rút dao phải ngoan ngoãn như vậy, đương nhiên phải là một người lợi hại.”

Nghe Tiểu Xuyên nói vậy, vẻ mặt Trương Tập ngày càng u ám: “Nhậm Cửu nói với ta, trong chốn giang hồ, Tiểu Hồng Bào là nhân vật trăm năm hiếm có. Ta không bằng hắn.”

Đám thuộc hạ biết rõ tính cách kiêu ngạo của đại ca mình, lập tức trở nên trầm mặc.

“Trương Tập ta lộng hành khắp nơi, cảnh sát không thể làm gì được ta. Vậy mà hắn lại cho rằng ta không bằng đám côn đồ đó sao?”

Trương Tập mỉm cười dữ tợn: “Về việc kiếm tiền, có lẽ mười người như ta cũng không bằng một tên Tiểu Hồng Bào. Nhưng so về việc lăn lộn giang hồ, ta không tin hắn hơn ta.”

Đám đàn em gật đầu đồng ý.

Bọn hắn là những kẻ ngoài vòng pháp luật, hoàn toàn khác một tập đoàn đã có gốc rễ vững chắc và phát triển ổn định như Cẩm Tú. Hơn nữa, căn cứ của bọn hắn không ở Thiên Nam, nên bọn hắn không sợ sự tàn độc của Tiểu Hồng Bào.

“Tập đoàn Cẩm Tú rất lớn, ta đã điều tra phương thức gửi tiền của bọn hắn. Tiền mặt của những vụ làm ăn lớn sẽ được ghi vào sổ sách, nhưng tiền mặt của những nơi làm ăn nhỏ thì không được gửi vào ngân hàng ngay lập tức, mà được thanh toán theo một cách thống nhất trong vòng một tuần. Đây là cơ hội của chúng ta.”

“Số tiền có lớn không?”

Nhị Hổ hỏi câu hỏi mà những đám đàn em quan tâm nhất.

“Chín trăm vạn đến một ngàn vạn.”

Trương Tập nheo mắt: “Ta muốn động vào Tiểu Hồng Bào. Nói với Tô Bình Nam hắn rằng trong chốn giang hồ này, ta mới là chủ nhân.”

Tô Bình Nam không hề biết rằng, một tên tội phạm giang hồ sẽ đến tìm mình vì cái gọi là danh tiếng. Lúc này, ánh mắt của hắn hoàn toàn tập trung vào chuyện làm thế nào để đưa Thôi Đấu Hoán lên thuyền.

Bình Luận (0)
Comment