“Đến đây, thằng khốn.”
Lúc Triệu Bính Đấu nói ra câu này, Thôi Ký Hiền đã không còn đường lui. Đối phương rõ ràng là tay lão luyện trong việc chém giết, còn chưa dứt lời đã lao thẳng về phía trước.
Triệu Bính Đấu rất thông minh, những vết chai dày cộm trên nắm đấm và vẻ mặt thờ ơ của những tên xung quanh nói cho hắn biết rằng, tên cầm đầu trước mặt là lối thoát duy nhất của hắn.
Trước khi hắn chưa chém đứt ngón tay của mình, Thôi Ký Hiền thề rằng bản thân sẽ quay đầu bỏ chạy. Hắn nhìn ra được đối phương muốn liều mạng với mình.
Chân hắn đã di chuyển, nhưng Thôi Ký Hiền lập tức kìm lại cái chân vừa di chuyển của mình.
Hắn không thể chạy trốn.
Nếu bây giờ chạy trốn, hắn sẽ không còn cơ hội giành được chỗ đứng trong tập đoàn Kim Môn. Những người được đưa tới đây đều là những kẻ hung tợn. Tuy vì quy tắc nghiêm ngặt nên mới tỏ ra đủ cung kính với hắn, nhưng hắn vẫn cảm nhận được sự khinh thường ẩn sâu bên trong.
So với cái chết, hắn sợ lúc trở về sẽ không còn ai tôn trọng mình hơn.
“Hừ!”
Thôi Ký Hiền gầm lên một tiếng, lao thẳng tới đón: “Đánh chết hắn cho ta.”
Ánh mắt của mấy nam nhân có cấp bậc phó giám đốc sau lưng hắn lộ vẻ kinh ngạc. Sao bọn hắn không nhìn ra được tên này đang che giấu sự sợ hãi chứ, nhưng hành động này rõ ràng đã nhận được sự tôn trọng của bọn hắn.
Bọn hắn liếc mắt nhìn nhau, Liễu Tương Thiết cũng gầm lên lao về phía trước, đồng thời kéo Thôi Ký Hiền điên cuồng ra xa.
Cái kéo này đã cứu lão Thôi một mạng.
Dù sao thì kinh nghiệm chiến đấu trên đường phố của hắn cũng là con số không. Mặc dù nhìn hắn như đang nhe răng múa vuốt, nhưng việc mở ra cánh cửa trung gian chẳng khác nào tìm đến cái chết với một tên giết người như Triệu Bính Đấu.
Đối phương có rất nhiều người, vậy nên đòn tấn công của Triệu Bính Đấu đều là đòn chí mạng. Gân xanh trên tay cầm con dao của nam nhân nổi lên, đâm thẳng vào tim tên cầm đầu.
Rõ ràng là đối phương chỉ là tên gà mờ, vậy nên động tác không hề ăn khớp với nhau. Lúc cảm nhận được mũi đao của mình bị chặn lại, trên mặt Triệu Bính Đấu lộ ra một nụ cười hung ác, sau đó hắn đột nhiên dùng sức.
Hắn tự tin đâm mạnh, nhưng vì đối phương đột ngột rút lui nên dao trong tay hắn rơi vào khoảng không, sau đó đám người kia dâng lên áp đảo Triệu Bính Đấu.
Lúc con dao găm sắc bén xuất hiện trước mặt, đầu óc Thôi Ký Hiền trở nên trống rỗng. Sau đó một lực mạnh xuất hiện sau lưng hắn. Liễu Tương Thiết kéo cả người hắn về phía sau, ngã ngồi trên mặt đất, nhưng quần áo của hắn vẫn bị con dao đó rạch nát.
“Giữ cho hắn còn sống.”
Thôi Ký Hiền run rẩy đứng lên. Sau khi hắn ôm ngực nhận ra mình không sao, thì lập tức nhớ ra người này nhất định không được chết.
“Bụp.”
Tiếng gậy bóng chày kim loại đập vào da thịt khiến Bồi Tuấn Hạo đứng ngây người ở bên cạnh có chút ê răng. Khung cảnh đẫm máu trước mặt đã nói cho hắn biết thế nào là tàn ác thực sự.
Thực tế không phải là một bộ phim, sẽ không bao giờ có cảnh hơn mười phút đánh giáp lá cà mà không phân thắng bại. Chỉ trong một phút ngắn ngủi, Triệu Bính Đấu đã ngã gục trên mặt đất, cả đầu hắn đều là máu tươi đỏ sẫm.
“Hừ.”
Thôi Ký Hiền đã lộ ra tiềm năng khiến hắn có thể độc lập trong tương lai. Hắn kìm chế cơn giận vì suýt chút nữa đã mất mạng, vỗ nhẹ vào má Triệu Bính Đấu đang gục trên mặt đất: “Tiểu tử, ngươi suýt chút nữa đã giết ta, ngươi có biết không?”
Triệu Bính Đấu không trả lời. Trong sự tuyệt vọng, hắn vẫn cố gắng nhìn nam nhân, nhưng không hề nói gì.
“Haiz, trông ngươi cũng không còn trẻ nữa nhỉ”
Thôi Ký Hiền vỗ má đối phương, dùng giọng điệu trưởng bối đặc trưng của người Bổng Tử nói: “Sao ngươi còn ngây thơ như vậy? Ngươi không có ba mẹ hay anh chị em sao? Mạng của ngươi không có giá trị cũng không cần phải lãng phí như vậy.”
Nói xong, lão Thôi đứng dậy, bắt chước giọng điệu của tên hậu bối mà hắn sợ nhất: “Giết người cũng cần phải có năng lực, vậy nên ta sẽ cho ngươi một con đường. Quỳ xuống xin lỗi, hoặc là cùng bạn của ngươi đi ngắm cảnh biển.”
Cuối cùng Triệu Bính Đấu cũng gật đầu.
…
Mười tám tiếng trước vụ cướp kinh thiên động địa ở Thiên Đô.
“Rốt cuộc tên Tiểu Hồng Bào kia có bao nhiêu tiền chứ?”
Tiểu Xuyên đi cùng với Trương Tập đứng trên tháp đồng hồ quả lắc của Thiên Đô nhìn về phía toà nhà Cẩm Tú cách đó không xa, giọng nói đầy vẻ ghen tị.
“Hắn được mọi người gọi là người giàu nhất Thiên Nam, ngươi nói thử xem?”
Trương Tập rời mắt khỏi tòa nhà Cẩm Tú, lạnh lùng đáp lại một câu: “Từ đây nhìn xuống, phong cảnh nhà hàng Thiên Đô thật đẹp... Thông báo cho Sa Bì gọi 110 để kiểm tra tốc độ của cảnh sát.”
Theo lời dặn dò của nam nhân, một cuộc điện thoại đã được gọi đến đường dây nóng 110 của Thiên Đô.
“Alo, công ty Dịch vụ ăn uống Cẩm Tú trên đường Phúc Tinh đang có đánh nhau rất nghiêm trọng. Ta thấy người đó chảy rất nhiều máu, các ngươi mau tới đây đi.”
Sau đó, điện thoại bị cúp.
...
Trương Tập nghe tín hiệu điện thoại báo bận trong bộ đàm, hắn giơ cổ tay lên nhìn đồng hồ, đã chín giờ mười lăm phút.
“Đã rõ.”
Nhị Hổ cũng leo lên: “An ninh của tập đoàn Cẩm Tú rất tốt. Mặc dù không phải là trụ sở chính, nhưng bộ phận tài chính tạm thời này cũng được lắp đặt cổng sắt, còn có sáu két sắt cỡ lớn. Đúng rồi, còn có bốn nhân viên bảo vệ.”
“Nhãn hiệu gì?”
Trương Tập nheo mắt nhìn đám đông trên đường phố bên dưới, tính toán kế hoạch tiếp theo của mình.
“Sản xuất bởi Ma Đô, mẫu mã E79.”
Nhị Hổ mỉm cười trả lời, để lộ một hàm răng trắng bóng.
“Có thể mở được không?”
Trương Tập quay lại hỏi một cấp dưới khác.
“Có thể mở.”
A Hải để kiểu tóc rối tung, trả lời một cách chắc chắn.
“Thời gian.”
Trương Tập tiếp tục đặt câu hỏi.
“Đổi số không quá sáu lần, mỗi lần nhanh nhất là ba phút.”
A Hải tính toán thời gian trong đầu, lập tức đưa ra đáp án chính xác.
“Sáu lần là mười tám phút?”
Triệu Tập cau mày. Lúc này, tiếng còi cảnh sát có thể nghe thấy rõ ràng đã vang lên từ con đường phía xa. Nam nhân kiểm tra thời gian.
Chín giờ hai mươi tám.