Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi (Dịch)

Chương 96 - Chương 96: Chỉ Nhìn Thẻ, Không Nhìn Người

Chương 96: Chỉ nhìn thẻ, không nhìn người Chương 96: Chỉ nhìn thẻ, không nhìn người

Khang Giai Di không nghĩ nhiều như đồng nghiệp nam phía sau, nhưng có thể cảm nhận được khí thế của những người này.

Trực giác của nữ nhân mách bảo chuyện này sẽ thuận lợi hơn nàng tưởng.

Bên trong xe rất xa hoa, khiến ba người lóng ngóng tay chân. Tiểu Trang rất thuần thục mở tủ lạnh trên xe, khẽ mỉm cười hỏi: "Khang tiểu thư uống trà, cà phê, hay là rượu vang?"

Ánh mắt ba người đều tràn đầy căng thẳng, Khang Giai Di không thể tưởng tượng nổi cuộc sống thường ngày của chủ nhân chiếc xe này xa xỉ nhường nào.

Nếu Tô Bình Nam có ở đây và nghe thấy tiếng lòng của Khang Giai Di, đoán chừng hắn sẽ liên tục cười gượng.

Có được bao nhiêu thì mất đi bấy nhiêu, hiện giờ sự nghiệp của Tô Bình Nam càng ngày càng lớn, hắn càng ngày càng bận rộn, thời gian cá nhân không nhiều, làm gì có thời gian đi hưởng thụ cuộc sống. Chẳng qua là hắn ôm hoài bão lớn, cho nên chẳng những không thấy khổ cực, mà trái lại còn vui vẻ. Còn các loại rượu vang này ấy à, chỉ là một phần hắn đầu tư mà thôi. Hiện nay giá rượu vang rất rẻ, vì vậy hắn sưu tầm rất nhiều loại rượu cực kỳ đắt đỏ ở kiếp trước để lưu giữ giá trị.

Khang Giai Di vốn định từ chối, nhưng nhìn ánh mắt mong đợi của hai đồng nghiệp, cuối cùng nàng vẫn gật đầu: "Ta thế nào cũng được, còn bọn hắn thì uống rượu vang."

Đồng nghiệp mê xe tên là Triệu Dương. Hắn bưng chiếc ly đế cao trong suốt, thích ý dựa vào chiếc ghế thoải mái, nhìn ra xa xăm ngoài cửa sổ. Nhân sinh đắc ý cũng chỉ đến thế là cùng.

Mặc dù không biết đích đến ở đâu, nhưng Khang Giai Di đã kìm nén nửa tiếng rốt cuộc cũng mất kiên nhẫn, bèn cất tiếng hỏi: "Xin hỏi lúc nào thì các ngươi có thể giúp ta tìm đồng nghiệp của ta?"

Tiểu Trang trả lời: "Vui lòng đưa ảnh chụp cho ta, ta sẽ đi tìm ngay. Ngươi cứ yên tâm, chỉ cần người này còn ở Thiên Đô thì chúng ta nhất định sẽ tìm được hắn."

Khang Giai Di không biết tại sao mình lại sợ hãi. Mặc dù người trước mặt cực kỳ cung kính, nhưng nàng vẫn cảm nhận được bản chất hung dữ của hắn.

Nàng nhanh chóng thuật lại nguyên nhân đồng nghiệp mất tích, sau đó đưa cho Tiểu Trang một tấm ảnh đã chuẩn bị sẵn.

Xe dừng lại.

Tiểu Trang nghiêm túc nói với Khang Giai Di: "Bởi vì Cẩm Tú Các chi nhánh Thiên Đô của công ty chúng ta chưa chính thức khai trương, nên chỉ có thể mời Khang tiểu thư ăn bữa cơm đạm bạc."

Vị trí của Cẩm Tú Các chi nhánh Thiên Đô được Tô Bình Nam chọn đặt ở dưới chân núi thuộc xưởng mì ngày trước. Bởi vì hắn biết tập đoàn sắt thép khổng lồ ở phương Bắc sẽ chuyển tới, nơi này sẽ trở thành phố thương mại phồn hoa nhất, là địa điểm tuyệt vời nhất.

Khang Giai Di đáng thương lại một lần nữa bị chấn động bởi hành động của những người này. Nhà hàng trước mặt nguy nga tráng lệ là thế, ấy vậy mà bọn hắn lại nói là ăn bữa cơm gia đình. Một thứ dục vọng tên là dã tâm bắt đầu như cỏ dại mọc lan tràn trong lòng nàng.

Một nhóm ba người ôm tâm trạng căng thẳng, được một đám tráng hán mặc vest phẳng phiu vây quanh đi vào phòng VIP, ai nấy đều nhũn cả chân như bước trên bông mềm.

"Ta cảm thấy ba mươi lăm năm cuộc đời sống uổng rồi."

Triệu Dương không nhịn được cảm khái, nói với một vị đồng nghiệp khác.

Vị đồng nghiệp kia đồng cảm sâu sắc. Trước khi đi vào nhà hàng, đối phương đã hỏi ý kiến mình về ba bốn phái ẩm thực. Cảm giác được tôn trọng trước nay chưa từng có khiến hắn lâng lâng.

Bọn hắn chọn ẩm thực Sơn Đông, nguyên nhân rất đơn giản: chỉ vì Khang Giai Di là người Lỗ Châu.

Bàn ăn mười hai người chỉ có ba bọn hắn. Là nhà hàng số một Thiên Đô, nhân viên phục vụ ở đây đều cực kỳ tiêu chuẩn. Nào là lên món, nào là bưng trà, nào là rót nước đâu vào đấy, thoáng cái đã đầy cả một bàn.

Trên đường Tiểu Trang mang lại cho ba người cảm giác áp bức rất mạnh, cuối cùng thì bây giờ ở trong phòng VIP chỉ còn lại ba người bọn hắn và mấy nhân viên phục vụ. Khang Giai Di thả lỏng tâm trạng, có hơi đói bụng. Tuy nói là món ăn quê nàng, nhưng có rất nhiều món nàng chưa nhìn thấy bao giờ, ví dụ như món ăn màu vàng trước mặt. Nàng cầm thìa lên múc một thìa. Vừa ngọt, vừa mềm, vừa dẻo, vừa trơn, gần như không cần nhai đã chui tọt xuống họng. Hương vị rất ngon, nhưng không nếm ra làm từ nguyên liệu gì.

Từ đầu đến cuối Tô Bình Nam không gọi điện cho Ngưu Quảng Phát. Ngưu Quảng Phát chịu đưa thẻ cho nữ hài này nhất định là có lý do của hắn.

Chỉ nhìn thẻ không nhìn người, đây là quy định của Tô Bình Nam, cũng là quy định của Cẩm Tú.

Đồng thời, đây cũng là lần đầu tiên thẻ đen của Tô Bình Nam xuất hiện sau khi hắn nổi tiếng.

Bữa tối của ba người không có rượu, bây giờ Khang Giai Di vừa nhìn thấy rượu liền liền không nhịn được muốn nôn. Hai người còn lại coi Khang Giai Di như Thiên Lôi chỉ đâu đánh đó, tất nhiên là không gọi rượu.

Mặc dù hai vị nam sĩ nhìn thấy rượu Mao Đài lâu năm hiếm có được bày la liệt trên bàn, cũng rất muốn uống. Nhưng hai người đưa mắt nhìn nhau, cuối cùng vẫn đè nén khát vọng trong lòng.

Hương vị món ăn coi như không tệ, ba người ăn ngon lành. Khoảng tám rưỡi tối, Tô Bình Nam đã bận rộn cả ngày đi tới nhà hàng.

Khang Giai Di nhìn nam nhân lần đầu gặp mặt ở ngay trước mặt, sóng lòng trào dâng phập phồng. Chỉ trong mấy tiếng ngắn ngủi, nàng đã cảm nhận được cảm giác sảng khoái trước nay chưa từng có, không thể diễn tả bằng lời.

Lần đầu tiên nữ hài vẫn còn chút ngây thơ này trải nghiệm cảm giác thỏa mãn mà tiền tài và địa vị mang lại, hơn nữa cảm giác này rất mãnh liệt, khó có thể chối từ.

Tô Bình Nam tính cách cường thế lại kiệm lời. Ba người đối diện với Tô Bình Nam, bị khí thế của hắn lấn át, càng thêm căng thẳng không dám nói gì. Nhất thời bầu không khí có phần yên tĩnh.

Khang Giai Di không biết rằng bởi vì lần này nàng đến, lần đầu tiên tập đoàn Cẩm Tú của Tô Bình Nam xảy ra va chạm với thế lực vùng xám hung hãn nhất, đẳng cấp nhất thành phố Thiên Đô .

Bình Luận (0)
Comment