Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi (Dịch)

Chương 97 - Chương 97: Chúng Ta Đang Từng Bước Trưởng Thành

Chương 97: Chúng ta đang từng bước trưởng thành Chương 97: Chúng ta đang từng bước trưởng thành

Lão bá đầu có tướng mạo hiền lành, thân hình "phúc hậu", trên mặt vĩnh viễn treo nụ cười híp mắt, thoạt nhìn hơi giống lão cán bộ vừa mới về hưu.

Hắn không vợ không con, chỉ có tám đồ đệ. Hồi trẻ mọi người gọi hắn là bá đầu, về già đổi thành Lão bá đầu. Còn tên thật của hắn là gì, có lẽ ngoài hắn ra, cả Thiên Đô chẳng có ai biết.

Hắn có thể sống đến bây giờ có thể nói là kỳ tích. Hắn vừa chào đời đã bị vứt bỏ, được bọc trong một cái bọc mỏng ném ở ven đường. Hồi ấy có rất nhiều đứa trẻ bị vứt bỏ, Thiên Đô cũng không được gọi là Thiên Đô, mà là Long thành.

Bá đầu của Long Thành lạnh lùng nhìn tất thảy, thấy đứa trẻ nào mệnh cứng thì hắn sẽ thu nhận, nếu sống sót thì sẽ kế thừa y bát của hắn. Cuối cùng, trong số ba mươi mốt đứa trẻ, chỉ có một mình hắn sống sót.

Nhà ga Thiên Đô vẫn luôn là khu vực tranh chấp của đám dân xã hội ở thành phố Thiên Đô.

Cũng có mấy tên đầu trộm đuôi cướp nức tiếng gần xa muốn bá chiếm bảo địa màu mỡ này, nhưng không lâu sau đều chết nơi đầu đường.

Từ nhiều năm về trước, sau khi lão bá đầu quật khởi, không còn ai có năng lực cướp mất khu vực tranh chấp từ trong tay hắn.

Hai mươi năm bão táp mưa sa, lão bá đầu sừng sững không ngã. Từ đó có thể thấy thủ đoạn của hắn cao minh nhường nào. Những đồ đệ được hắn thu nhận hồi trẻ chỉ có hai đặc điểm: một là đủ nghèo, hai là đủ ác.

Bây giờ hắn già rồi, nhưng đồ đệ toàn kẻ ác. Vì vậy hắn vẫn có thể vững vàng chống chế khu bảo địa phong thủy nhà ga Thiên Đô này.

Mỗi khi dân xã hội có chút địa vị ở toàn thành phố Thiên Đô này nhắc đến lão bá đầu đều không nhịn được giơ ngón tay cái.

Có một số người vẫn hớn ha hớn hở khi nói về chiến tích đặc sắc của lão bá đầu.

Trên trời nhạn nhổ lông, dưới đất đào tứ hải. Nơi có lợi ích chính là giang hồ, huống chi còn là miếng thịt mỡ lớn như vậy.

Người tứ hải là đối tượng đầu tiên khiêu chiến lão bá đầu hùng chiếm nhiều năm. Nhân thủ phe lão bá đầu xách Kim Ti Đại Hoàn Đao. Không sai, chính là Kim Ti Đại Hoàn Đao trong tiểu thuyết võ hiệp, cái loại khẽ vung một vòng là phát ra tiếng vang vèo vèo ấy.

Mặt đao lóe sáng trong đêm, xua tan bóng tối. Chỉ thấy mỗi lần tiếng vèo vèo vang lên, nhất định sẽ có một người ngã xuống. Người tứ hải thấy vậy, lập tức bị đánh té khói, không dám đặt chân đến Thiên Đô nữa.

Người tứ hải bị tống cổ, người đại hà lại đến. So với người tứ hải, lão bá đầu càng khinh thường đám dã nhân đến từ đại hà này hơn.

Hắn dạy đồ đệ cực kỳ nghiêm khắc, ai cũng đeo một chiếc chuông trên cổ tay, khi nào ra tay mà chuông không vang lên thì mới có thể bắt đầu đi xông pha giang hồ. Còn người đại hà thì lại giản đơn thô bạo, trực tiếp vung đại đao. Không phát hiện thì thôi, chứ phát hiện thì thẳng tay cướp một cách trắng trợn.

Lúc này thế lực của lão bá đầu không bằng lúc trước, người của hắn dứt khoát ngồi ở các xó xỉnh ở trạm ga. Chỉ cần thấy người cùng nghề lạ mắt thì chẳng cần phí lời, cứ lén lút bám theo rồi chém vào ngón tay một đao. Mấy ngày sau người đại hà cũng ỉu xìu bỏ đi.

Một lời hứa đáng giá nghìn vàng, ngay cả Ngưu Quảng Phát đưa thẻ cho Khang Giai Di cũng không ngờ vì tấm thẻ này mà tập đoàn Cẩm Tú như mặt trời ban trưa đã đối đầu với lão bá đầu đã hùng chiếm nhà ga Thiên Đô nhiều năm.

Khi tin tức truyền đến tai Ngưu Quảng Phát, đầu tiên hắn chấn động, tiếp đó là cảm động. Hắn tự túm lấy mái tóc lưa thưa của mình, trầm tư suy nghĩ cả buổi tối. Ba ngày sau, một chiếc xe Bentley khí phách chạy vào Thiên Đô.

Sau khi cơm no rượu say, Ngưu Quảng Phát vẫn luôn phúc hậu hào phóng bỗng dùng ánh mắt đáng thương nhìn Tô Bình Nam, làm cho yêu tinh bồi rượu nổi hết da gà.

Tô Bình Nam bật cười, giơ tay ném tấm thẻ vào lòng hắn. Lúc đó lão Ngưu rưng rưng nước mắt, vỗ ngực đảm bảo sẽ không bao giờ cho người khác mượn nữa.

Ngưu Quảng Phát lặng lẽ rời đi ngay trong đêm, để lại chiếc xe Bentley mới mua được một ngày.

Không giống mấy phóng viên không rõ tình hình, chỉ dựa vào giọng điệu chính nghĩa, Đỗ Cửu là kẻ lăn lộn giang hồ lâu năm, tất nhiên biết phải bắt đầu ra tay từ đâu. Hắn hỏi thăm tam giáo cửu lưu, tức khắc tìm ra lão bá đầu chính chủ.

Đỗ Cửu biết một khi đối địch với lão bá đầu, chuyện này tuyệt đối không nhỏ. Hắn lập tức xin chỉ thị từ Tô Bình Nam.

Khi Tô Bình Nam nhận cuộc gọi, hắn lập tức nhíu mày. Khang Giai Di vẫn luôn chú ý tới Tô Bình Nam nhạy bén phát hiện ra chuyện này gặp phiền toái.

Nàng lập tức lo lắng. Nam nhân trước mặt có thế lực lớn như vậy, nếu ngay cả hắn cũng không làm được, chỉ dựa vào mình thì quả thật không dám tưởng tượng.

Nét mặt Tô Bình Nam vẫn thản nhiên như trước, mỉm cười nói với ba người: "Trời không còn sớm, các ngươi nghỉ ngơi trước đi. Ta ra ngoài có chút việc."

Bốn người Đỗ Cửu, Quách Quang Diệu, Dương Thiên Lý và Tiểu Trang nhìn Tô Bình Nam bằng ánh mắt nóng rực như lửa. Bọn hắn đã nghe danh lão bá đầu từ nhỏ đến lớn, quả là một đối thủ đáng gờm. Bốn người đều nhiệt huyết dâng trào, ánh mắt càng thêm cuồng dã.

Tô Bình Nam rất bình tĩnh, nhìn bốn người cuồng nhiệt kia bằng ánh mắt lạnh như đao đóng băng nửa tiếng trong gió rét.

"Hành động phải nhất trí, lúc nào cần chơi trội thì chúng ta phải rêu rao, lúc nào cần khiêm tốn thì chúng ta phải khiêm tốn."

"Hiện giờ tập đoàn Cẩm Tú đã đủ khí thế rồi, chúng ta không cần rêu rao nữa. Ta đã nói bao nhiêu lần rồi, chúng ta không phải kẻ chân đất dính bùn. Mọi người đều biết đến tập đoàn Cẩm Tú, chúng ta cũng đang từng bước trưởng thành, không nhất thiết chuyện gì cũng phải đổ máu."

Tô Bình Nam chỉ hận rèn sắt không nên kim, quở mắng bốn thuộc hạ. Hắn biết những người này dã tính khó thuần, nhất định phải cảnh cáo mới được.

"Tập đoàn Cẩm Tú là nơi trao cho mọi người tiền đồ như gấm, chứ không phải giang hồ khiến các ngươi bỏ mạng. Chuyện hôm nay không ai được hành động lỗ mãng, ta đích thân dẫn tội. Hãy nhớ chúng ta không dính vào mấy thứ bẩn thỉu kia!"

Bốn người tỏ vẻ kính nể, khom lưng cúi đầu, đồng thanh hô: "Biết rồi, đại ca!"

Bình Luận (0)
Comment