Hạ Ngũ là một tên thọt với cái chân không được nhanh nhẹn. Hắn đã ở đây mở phòng thu hình được một thời gian rồi.
Hàng xóm láng giềng đều tò mò về gã suốt ngày nhốt mình trong cái phòng thu hình không ai tới đó.
Những người hàng xóm không thể hiểu nổi một tên thọt không thể bán được năm đồng một ngày lấy đâu ra tiền ăn những món như đầu heo. Hơn nữa, bọn hắn còn nhìn thấy trong đống rác mà tên thọt này vứt đi có chai rượu Mao Đài và Ngũ Lương.
Cũng có người hỏi, nhưng Hạ Ngũ chỉ ngây ngốc cười: “Ngươi không có họ hàng giàu có sao?”
Ngoại trừ một vài con buôn ngoài vòng pháp luật, không ai biết phòng quay phim thô sơ này thực ra là đầu mối của toàn bộ vũ khí ở Thiên Nam.
Hạ Ngũ rất thích kỹ năng diễn xuất của Thần Tiên Phát. Bộ phim bản sắc anh hùng này có coi một trăm lần cũng không chán.
Có lẽ theo suy nghĩ của hắn, lúc Tiểu Mã Ca thọt một chân nhấc khẩu súng thoải mái báo thù rất giống hắn vào những năm tháng ở Thải Vân Chi Nam.
Tiếng bước chân vang lên sau lưng hắn.
Hạ Ngũ vừa định đứng lên, một bàn tay mạnh mẽ đã đè lên vai hắn.
Hạ Ngũ không nói gì, chỉ là bàn tay trên vai khiến hắn lo lắng nuốt nước bọt.
Nam nhân phía sau hắn là một tay chơi súng lão luyện. Điểm này có thể nhìn ra được từ vết chai trên gan bàn tay của người này.
“Có chuyện gì vậy?”
Hạ Ngũ muốn quay đầu lại nhìn rõ tướng mạo của đối phương, nhưng lại bị một bàn tay lạnh lẽo khác giữ mặt của hắn.
“Có nhiều loại lịch treo tường không?”
Giọng nói sau lưng khàn khàn và trầm thấp.
“Nhiều.”
Ngay khi đối phương nói ra từ lịch treo tường, Hạ Ngũ lập tức thở phào nhẹ nhõm rồi đáp lại. Hắn biết từ này chứng tỏ người đứng sau lưng hắn là khách quen trong mạng lưới của Cửu ca.
“Búp bê, đồ bơi.”
Bàn tay cố định trên cổ làm liên tục làm ra động tác bóp cò.
“Có, tháng mười.”
Hạ Ngũ biết điều không cố gắng nhìn đối phương nữa, mà lục lọi lấy ra một ống giấy từ băng ghế trước mặt, sau đó đưa cho đối phương: “Quy tắc cũ, cách dăm ba ngày.”
Những gì hắn đang nói là mật mã của địa điểm mà đối phương muốn lấy hàng. Chỉ cần mở lịch ra, làm theo mật mã sẽ biết được địa chỉ từ ghi chú trên trang đầu tiên.
Mặc dù có chút phức tạp, nhưng đó là bằng chứng lớn nhất cho thấy lý do hắn có thể sống nhàn nhã suốt ngần ấy năm.
“Còn con tem thì sao?”
Nam nhân thuần thục mở ống giấy hỏi: “Cần số lượng lớn, có hay không.”
“Có.”
Không giống như lần trước, sau khi Hạ Ngũ nói xong cũng không có hành động gì cả, chỉ lẳng lặng xem ti vi trước mặt.
Cửu ca gọi điện chỉ nói nhận tiền lịch của đối phương, không hề đề cập đến chuyện con tem. Cái này hắn cần phải thấy tiền trước đã.
“Hiểu ý của ngươi rồi.”
Vừa lên tiếng, Trương Tập vừa mở chiếc ba lô đang mang, đặt tiền lên ngực đối phương. Chuyện tiếp theo diễn ra rất thuận lợi.
“Đi đây.”
Trương Tập từ đầu đến cuối không để đối phương thấy dáng vẻ của mình. Hắn vỗ vai Hạ Ngũ: “Bộ phim này rất hay, cứ từ từ thưởng thức.”
…
Bồi Tuấn Hạo lo lắng cả ngày, cũng đợi ở căn cứ mà Triệu Bính Đấu đưa hắn đến tham quan cả một ngày, cuối cùng cũng gặp được bạn học cũ vào buổi sáng.
Tuy nhiên, không giống như vài ngày trước, Triệu Bính Đấu nhiệt tình hăng hái đã trở nên cực kỳ thảm hại, rõ ràng là đang sa sút tinh thần.
“Đại ca, chuyện gì đã xảy ra?”
Tông Tú đàn em có năng lực nhất của Triệu Bính Đấu lập tức lo lắng hỏi sau khi cúi đầu chào.
“Cho ta điếu thuốc.”
Sắc mặt Triệu Bính Đấu u ám, miễn cưỡng nhếch miệng với Bồi Tuấn Hạo đang kích động: “Ta không sao, ngươi đi đi.”
“Ngươi định làm gì?”
Thực ra Bồi Tuấn Hạo hỏi câu này phần nhiều là vì ích kỷ chứ không phải là quan tâm. Hắn quan tâm đến việc liệu mình có thể nhân cơ hội này thu thập thêm tư liệu phim hơn là sống chết của người bạn cũ.
“Mất mặt thì phải lấy lại.”
Triệu Bính Đấu nhận lấy điếu thuốc được Tông Tú châm lửa đưa qua. Hắn rít một hơi dài, vẻ mặt vô cùng dữ tợn.
“Lấy lại?”
Bồi Tuấn Hạo hỏi.
“Đúng.”
Rõ ràng là Triệu Bính Đấu không muốn trả lời câu hỏi tò mò của hắn, mà quay lại ra lệnh với Tông Tú vẫn còn đang không hiểu gì: “Gọi mọi người đi xử lý tên kia!”
“Vâng.”
Tông Tú gật đầu, xoay người lập tức đi ra ngoài.
“Ngươi muốn đánh lại sao? Ngươi điên rồi, bọn hắn nhiều người như vậy mà?”
Cuối cùng Bồi Tuấn Hạo cũng hiểu bạn cũ muốn lấy lại thể diện là có ý gì: “Không phải ta đã nói nếu có cơ hội thì phải thay đổi cách sống sao?”
“Thay đổi ư?”
Triệu Bính Đấu cởi bộ đồ vest nhàu nát, lấy từ trong ngăn kéo ra lọ thuốc đã chuẩn bị sẵn, tự mình băng bó vết thương: “Đến công trường khiêng gạch? Hay là đi chợ bán cá?”
Bồi Tuấn Hạo im lặng.
“Về đi, một mình ta làm không được, còn phải nhờ Tương Triết ca hỗ trợ. Nếu như sau này ngươi không thấy ta, hãy giúp ta tìm ngày tốt đốt chút đồ ăn xuống dưới.”
Nam nhân nói xong thì đứng dậy. Ngoài cửa đã có mười mấy nam nhân đứng sẵn. Bọn hắn nhìn thấy Triệu Bính Đấu đi ra đều cúi đầu.
“Bắt lấy tên đó, không được nương tay, chuẩn bị hành động.”
Giọng điệu của Triệu Bính Đấu hung ác: “Lần này là một nhân vật lớn, đoán chừng sẽ phải liều mạng.”
Nhìn chiếc xe đi xa, Bồi Tuấn Hạo chợt hiểu ra một câu.
Có những thứ không thể thay đổi.
…
“Viễn ca.”
Giọng nói của A Tân trong điện thoại có chút mệt mỏi: “Những tên đó rất quỷ quái, cả đêm cũng không tìm thấy ai. Đối phương cũng không đến địa điểm mà Hậu Hoan Hỉ đã cung cấp.”
“Bảo anh em về đi.”
Lục Viễn không ngạc nhiên với kết quả này: “Nếu ta đoán không sai, trên tay những kẻ đó có lẽ đã nhuốm máu. Thận trọng đã là bản năng của bọn hắn. Đừng vội, còn rất nhiều cơ hội.”
Lục Viễn cúp điện thoại, lúc này hắn không hề biết rằng một vụ cướp kinh hoàng gây chấn động Thiên Nam sẽ xảy ra với Cẩm Tú.