Đã đến tám giờ bốn mươi lăm phút.
Mì cá Thiên Đô.
Loại mì đặc trưng của Thiên Nam này đã hoàn toàn trở nên nổi tiếng khắp cả Thiên Đô.
Bên cạnh chi nhánh Cẩm Tú nằm trên đường Phú Nguyên, không biết từ bao giờ một chiếc Lannia và một chiếc Crown xuất hiện trước tiệm mì này.
Cửa xe mở ra, Trương Tập mặc chiếc áo khoác màu xanh, đeo túi xách màu vàng bước xuống xe đầu tiên.
“Nếu đã đến Thiên Đô, hãy thử đặc sản ở đây.”
Trương Tập mỉm cười, bước lên lầu đầu tiên.
Bây giờ rõ ràng đã qua thời điểm bận rộn của những người ăn sáng. Hắn tìm một chỗ ngồi bên cửa sổ để ngồi xuống.
Đầu tiên, nam nhân nhìn tình hình xe cộ trước cổng công ty Dịch vụ ăn uống Cẩm Tú qua cửa sổ, sau đó mới quay lại dặn dò từng câu từng chữ với con gái của ông chủ đang giúp gọi món: “Em gái, ta muốn sáu bát mì, một bát không có hành lá, một bát nấu kỹ một chút.”
Rõ ràng đây không phải là lần đầu tiên cô bé làm nhân viên phục vụ, vậy nên rất quen thuộc lặp lại lần nữa, còn ngây thơ hỏi lại: “Đúng không ạ?”
“Đúng rồi.”
Trương Tập cúi xuống, cười híp mắt với cô bé: “Phải mất bao lâu?”
“Mười phút.”
Cô bé trả lời.
“Tốt.”
Trương Tập đứng dậy, đưa cổ tay lên nhìn đồng hồ, sau đó sờ đầu cô bé: “Cứ nấu trước đi, ta đi lấy ít tiền.”
Cô bé ngoan ngoãn gật đầu.
“Bảy phút.”
Nam nhân nói: “Làm việc đi.”
Trình Tiền Tấn là giám đốc của công ty chi nhánh Dịch vụ ăn uống Cẩm Tú.
Hôm nay, hắn đến công ty sớm như thường lệ. Sau khi kiểm tra sổ sách, hắn bắt đầu một ngày bận rộn.
Hiện tại, hắn chịu trách nhiệm quản lý tiền bạc cho khu ăn uống và giải trí của tập đoàn Cẩm Tú. Mặc dù hắn không hiểu tại sao ông chủ của mình lại thích giữ số tiền mặt lớn như vậy, nhưng hắn đủ thông minh để không đặt câu hỏi.
Với tư cách là người quản lý của một công ty, hắn hiểu được lợi ích của việc giữ một lượng tiền lớn như vậy bên ngoài ngân hàng. Theo suy nghĩ của Trình Tiền Tấn, tập đoàn Cẩm Tú có quy mô lớn đến mức đủ để cẩn thận mồm miệng.
Là một sinh viên đạt thành tích tốt nghiệp cao tại đại học kinh tế tài chính Thịnh Kinh, hiện tại hắn rất hài lòng với mức lương của mình.
Không phải Trình Tiền Tấn chưa từng làm việc ở bên ngoài, nhưng vì lý do gia đình, hắn vẫn trở về quê hương Thiên Đô để phát triển. Sau khi nộp vài bộ hồ sơ, hắn đã lung lay với đãi ngộ của tập đoàn Cẩm Tú.
Khi tất cả bạn bè thân thích nhắc đến Cẩm Tú, không thể tránh khỏi một cái tên. Đó chính là chủ tịch Tô Bình Nam có biệt danh kỳ lạ là Tiểu Hồng Bào.
Vậy nên trong những bữa ăn gia đình, rất nhiều người hỏi về tin đồn liên quan đến Tô Bình Nam. Nhưng là một sinh viên đại học trong thời đại mới, Trình Tiền Tấn luôn có quan điểm sống và giá trị quan riêng của mình. Hắn cho rằng người tri thức không nghe tin vịt, vậy nên mặc dù hắn đã nghe qua vô số tin đồn về ông chủ của mình, nhưng Tô Bình Nam vẫn luôn là ngôi sao trong lòng hắn.
Tô Bình Nam là đại ca lớn nhất Thiên Đô?
Đại ca, từ này vô cùng xa lạ với Trình Tiền Tấn là con ngoan trò giỏi từ nhỏ. Vậy nên trong nhận thức của Trình Tiền Tấn, đại ca tương đương với côn đồ.
Điều này cũng dẫn đến việc hắn không tin vào những tin đồn đó.
Không phải Trình Tiền Tấn chưa từng gặp chủ tịch tập đoàn của mình, nhưng bất kể là họp hay bàn bạc về kế hoạch dự án nào đó, vị chủ tịch trẻ tuổi kia đều không nói không cười, nhìn qua cực kỳ bình tĩnh.
Đánh giá từ vài cuộc trò chuyện ít ỏi của bản thân với đối phương, cách ăn nói và cư xử của nam nhân đó rất lịch sự, rất có sức hút của người lãnh đạo tuyệt vời, không hề tàn nhẫn như trong tin đồn. Chưa kể Trình Tiền Tấn đã thăng tiến nhanh chóng kể từ khi gia nhập công ty, trở thành người phụ trách một bộ phận trong vòng chưa đến một năm.
Đương nhiên hắn cũng rất biết ơn vì những đãi ngộ tăng lên sau đó. Bởi vì chức vụ và tiền lương hiện tại của hắn đã vượt quá quy định. Đây là đãi ngộ mà doanh nghiệp nhà nước xếp theo thâm niên cho dù làm thế nào cũng không thể đạt tới.
Trong tình trạng thăng tiến liên tục như vậy, Trình Tiền Tấn vẫn luôn cho rằng hắn được ưu ái là vì năng lực của mình, nhưng hắn không biết câu chuyện bên trong việc trọng dụng này.
Tô Bình Nam có khó khăn của riêng mình.
Gia nghiệp của tập đoàn Cẩm Tú ngày càng lớn, nhưng cấp dưới ngoài vòng pháp luật đấu đá chém giết thì nhiều, còn nhân tài có thể gánh việc kinh doanh thì rất ít. Khó khăn lắm mới có một sinh viên đại học có năng lực như vậy đến đây, sao có thể không trọng dụng cho được? Chỉ có thể nói rằng Trình Tiền Tấn đã lựa chọn đúng thời điểm.
Cho đến tận bây giờ, hắn vẫn cho rằng chủ tịch của mình là một doanh nhân xuất sắc. Mãi đến khi biến cố xảy ra tiếp theo đã thay đổi hoàn toàn suy nghĩ và số phận của sinh viên tài năng này.
…
Tiểu Xuyên và Nhị Hổ ở phía trước, Trương Tập ở giữa và Sa Bì chặn hậu...
Đây là quy tắc cũ của mấy người bọn hắn. Hai người phía trước đẩy cánh cửa thủy tinh sáng choang giống như chốn không người, sau đó cứ như vậy đi vào.
“Các ngươi tìm...”
Không ai ngờ nơi này sẽ bị cướp, kể cả hai nhân viên bảo vệ Cẩm Tú đứng ở cửa.
Ngay khi một người trong số bọn hắn lên tiếng hỏi, Tiểu Xuyên đã ngang nhiên rút súng ra và bắt đầu nổ súng.
“Pằng, pằng.”
Tiếng súng nặng nề cắt ngang câu hỏi của đội trưởng bảo vệ. Kỹ thuật bắn súng của Tiểu Xuyên rất chính xác, phát súng kia bắn thẳng vào tim bảo vệ.
Ba người tiếp tục đi về phía trước, đồng thời thong thả đội khăn trùm đầu đã chuẩn bị sẵn. Toàn bộ quá trình diễn ra suôn sẻ, đến mức nhiều nhân viên của Cẩm Tú thậm chí còn chưa kịp phản ứng.
“Pằng pằng.”
Hai người Tiểu Xuyên và Nhị Hổ bắt đầu cuộc tàn sát. Chỉ cần bọn hắn đứng vững sẽ lập tức bắn một loạt đạn mà không hề do dự, những tiếng hét lúc này vang lên như sấm.
Sa Bì lạnh lùng nhìn đại sảnh lộn xộn, mỉm cười khinh bỉ. Hắn quay người dùng dây xích mình mang theo khóa cửa lại, đồng thời trên cửa treo một tấm bảng viết tạm ngừng kinh doanh.
.