Lưu Ba Đào đã dồn hết tâm sức vào vụ án này.
Là một người sành sỏi, hắn biết rất rõ đây là cơ hội cuối cùng của mình.
Một vụ án chấn động như vậy, chỉ cần những kẻ đó bị bắt, rất có khả năng hắn sẽ phá vỡ kỷ lục trước khi về hưu. Dưới sự ảnh hưởng của hắn, hiệu quả của tổ chuyên án thật đáng kinh ngạc.
Nửa giờ sau, cuộc gọi từ Thiên Nam gọi đến Chung Thành đang dẫn một nhóm người vất vả thủ ở Phổ thành.
“Theo kiểm tra các vỏ đạn còn sót lại ở hiện trường, những thứ để lại ở vụ cướp ở thành phố ta và vụ cướp ở cửa hàng Hữu Nghị của Quảng thành hoàn toàn giống nhau. Chính là khẩu súng mà các ngươi đã báo cáo.”
“Ta cần hợp tác.”
Lưu Ba Đào đưa ra lời mời. Hắn biết lần này nếu muốn tăng tốc thì không thể ích kỷ. Người mà hắn phải đối phó không chỉ là đám tội phạm hung ác này, mà còn có gã quái vật khổng lồ: tập đoàn Cẩm Tú.
Phải đi trước tập đoàn Cẩm Tú.
Lưu Ba Đào hiểu tính cách của Tô Bình Nam. Với tính cách hung dữ của hắn, hắn sẽ không bao giờ bỏ qua cho kẻ có ý đồ đạp hắn xuống để nổi tiếng.
“Được.”
Mặc dù Chung Thành không hiểu tại sao những tên xã hội đen này lại ra tay ở Thiên Nam, nhưng hắn vẫn rất vui vẻ đồng ý. Hiện tại hắn đang chịu rất nhiều áp lực, đối phương có thể phụ trách vụ án này, chứng tỏ hắn là người có năng lực. Sự hợp tác giữa hai người sẽ càng chắc chắn hơn.
. .
Ngay khi Chung Thành và những người khác vội vã đến Thiên Nam, Tô Bình Nam đã xuống máy bay, đang đứng ở khu vực chờ xe của cổng sân bay. Đoàn xe Mercedes Benz màu đen và một chiếc Rolls Royce cực kỳ bắt mắt xuất hiện. Mọi người lập tức hiểu ra, Tiểu Hồng Bào đã trở lại.
“Rất tốt.”
Tô Bình Nam nhìn đoàn xe hùng hậu gật đầu. Khiến mọi người chú ý như vậy là ý tưởng của hắn. Điều hắn muốn chính là nói với tất cả những người đang chú ý đến chuyện này rằng, hắn đã trở lại.
Gióng trống khua chiêng như vậy còn có một ý nghĩa khác. Đó chính là Tô Bình Nam đang rất tức giận, chuyện này sẽ không dễ dàng bỏ qua như vậy.
Hàng ngàn dặm đập nước có thể bị tổ kiến phá hủy.
Tô Bình Nam và tất cả các bên chỉ là quan hệ hợp tác, hắn sẽ không bao giờ đánh giá thấp lòng tham và sự tàn ác của nhân tính. Một khi chuyện xấu của Cẩm Tú bị lộ ra, rất nhiều người sẽ nảy sinh một số suy nghĩ không nên có.
Tập đoàn Cẩm Tú sẽ trở thành mục tiêu công kích của dư luận vì khối tài sản khổng lồ của mình.
“Nam ca.”
Sau khi chào hỏi, Lục Viễn cung kính giúp Tô Bình Nam mở cửa xe.
Vẻ mặt của Tô Bình Nam bình tĩnh đến kỳ lạ, nhìn vẻ mặt u ám của Lục Viễn thì mỉm cười, vỗ vai Lục Viễn: “Bị phát hiện rồi.”
“Cái gì?”
Lục Viễn không hiểu.
“Nếu trong lòng có sát ý thì phải tươi cười chào hỏi tiếp đón người ta, như vậy người khác mới không nhìn thấu ngươi.”
Tô Bình Nam lên xe, thuần thục cắt đi phần đuôi của xì gà, sau đó châm lửa: “Tung tin tức ra chưa?”
“Tung ra rồi.”
“Chỉ cần nhân cơ hội này để loại bỏ những cái gai đó.”
Ánh mắt sắc bén của Tô Bình Nam giống như ánh dao nhảy múa trong đêm tối: “Phải cho những tên này hiểu rõ một đạo lý. Ngày nào Cẩm Tú còn ở Thiên Nam, thì bọn hắn phải tuân theo quy củ.”
Chiếc xe phóng đi, biến mất trong biển xe không ngừng nối đuôi nhau. Tin tức Tiểu Hồng Bào trở lại gần như ngay lập tức lan truyền khắp cả Thiên Đô. Có người vui, cũng có người sầu.
Nếu nói vụ cướp này chỉ là cơn chấn động với mọi người ở Thiên Nam, thì nó lại là nỗi sợ hãi của Hậu Hoan Hỉ.
Lời nói của tập đoàn Cẩm Tú đã truyền khắp cả Thiên Đô.
Tìm hai chiếc xe, một chiếc Lannia và một chiếc Crown có biển số Thiên Đô giả. Còn có một câu nói, ai làm thì người đó nhận.
Nhưng không ai lên tiếng cả.
Chuyện Hậu Hoan Hỉ cung cấp những chiếc xe này rất bí mật. Ngoại trừ hắn và vài đàn em đáng tin cậy, không ai biết rằng hai chiếc xe này đã ở trong tay hắn.
“Chết tiệt, hại chết lão tử rồi.”
Thái độ của Hậu Hoan Hỉ rất khác thường. Nam nhân vẫn luôn bình tĩnh trước mặt đàn em, bây giờ lại đứng ngồi không yên.
Không phải là hắn không muốn lập tức đứng ra, nhưng một cuộc điện thoại của Nhậm Cửu ở Thải Vân Chi Nam đã dập tắt suy nghĩ này của hắn.
“Xe của Trương Tập là hàng của ngươi?”
“Phải.”
“Ngươi có thể giữ quy tắc không?”
Nhậm Cửu tiếp tục hỏi, Hậu Hoan Hỉ im lặng.
Là chợ đen lớn nhất ở phía Bắc, Nhậm Cửu có mối quan hệ thân thiết với Hậu Hoan Hỉ. Ít nhất là một nửa số hàng nóng của Hậu Hoan Hỉ là do đối phương xuất hàng, vậy nên lời nói của Nhậm Cửu có trọng lượng rất lớn với hắn.
“Câu duy nhất mà tổ nghiệp để lại chính là, không hỏi nơi đến, không hỏi chốn về. Nếu như vi phạm câu nói này, chúng ta cũng không thể ăn bát cơm này nữa.”
Giọng nói của Nhậm Cửu có chút âm trầm: “Hôm nay ngươi không giữ được quy tắc, một khi tin tức này truyền ra, sau này còn ai dám lấy hàng của ngươi? Như vậy là tự cắt đường làm ăn của mình.”
“Hiểu rồi.”
Giọng điệu của Hậu Hoan Hỉ cay đắng không thể tả.
“Có giữ được hay không?”
Nhậm Cửu hỏi lần thứ hai: “Ta biết Tiểu Hồng Bào. Khắp cả Thiên Nam này, độ tàn nhẫn thì không phải nói đến. Ta muốn nghe ngươi nói thật.”
“Ta sẽ giữ.”
Hậu Hoan Hỉ khó khăn nuốt nước bọt. Hiện tại hắn có ba lô hàng trong mạng lưới tiêu thụ của Nhậm Cửu, hắn không đền nổi.
“Tốt lắm.”
Nhậm Cửu cúp điện thoại.