“Lưu Ba Đào nói thế nào?”
Nhìn phong cảnh bên ngoài cửa xe, Tô Bình Nam từ tốn nói: “Người này có chút bản lĩnh, dựa vào tin tức của hắn, chúng ta có thể ngồi mát ăn bát vàng.”
“Hắn rất cẩn thận, vẫn chưa gửi đi tin tức cụ thể, chỉ để lộ ra những người này có lẽ đã phạm tội tại tại Quảng thành.”
“Quảng thành? Thiên Đô?”
Tô Bình Nam không thể hiểu tại sao đối phương lại đi một quãng đường xa như vậy để khiêu khích hắn. Lông mày nam nhân lập tức cau chặt lại.
“Còn gì nữa không? Tin tức truyền ra có ai đứng ra nhận không?”
Tô Bình Nam tiếp tục hỏi.
“Không có, nhưng theo tin tức từ Lưu Ba Đào, gần đây Thiên Đô không mất hai loại xe này, có lẽ chúng được đưa từ bên ngoài vào.”
Lục Viễn đáp.
“Hai chiếc xe kia cũng không rẻ. Có thể mang một vật lớn như vậy vào Thiên Đô, lại còn bí mật như vậy, người có năng lực và quan hệ cũng chỉ có vài người.”
Tô Bình Nam dập điếu xì gà, lạnh lùng nói: “Chỉ có thể là một trong anh em Cao gia, Hậu Hoan Hỉ và đám người Tiểu Bắc.”
Giọng nói của nam nhân lạnh lẽo như dao: “Đi nói cho bọn hắn biết, nếu như không mở miệng, chúng ta sẽ làm đến cùng.”
…
Sự xuất hiện của Chung Thành đã khiến vụ án trở nên rõ ràng hơn.
Dù sao thì hắn cũng đã theo vụ án này gần một năm. Tin tức trong tay hắn cũng không so được với Lưu Ba Đào còn đang trong giai đoạn tìm kiếm.
“Một công ty tư nhân bị cướp? Còn nói nhiều lời như vậy sao? Điều này thật không bình thường.” Sau khi nghe tóm tắt vụ án, phản ứng đầu tiên của nam nhân trung niên này là có chút khó tin.
“Lý do thì sao? Với hoàn cảnh đó, nói hắn không có mục đích là không thể nào. Lẽ nào là ân oán cá nhân sao?”
Chung Thành lắc đầu, cau mày: “Những kẻ này ra tay tàn độc và dứt khoát, chưa từng nói những lời thừa thãi. Đây là lần đầu tiên ta phát hiện có hành động lựa chọn rõ ràng như vậy.”
Nói tới đây, nam nhân có chút hưng phấn: “Ông chủ của Dịch vụ ăn uống Cẩm Tú này là ai? Tra, điều tra tất cả về hắn cho ta. Nói không chừng có thể tra được manh mối của những người này.”
Câu này vừa nói ra, trong phòng làm việc của tổ chuyên án lặng ngắt như tờ, bầu không khí trở nên khó xử.
“Sao vậy?”
Nhìn thấy sắc mặt của những người này, Trần Thiến cô gái nhanh mồm nhanh miệng nhất trong số bảy tám người đi theo Chung Thành, hỏi: “Có gì khó nói sao?”
Lưu Ba Đào im lặng, nhưng Diệp An Ninh đã lên tiếng.
“Công ty bị cướp là chi nhánh ăn uống và giải trí của Cẩm Tú, chịu sự quản lý của Cẩm Tú. Ông chủ của bọn hắn cũng là pháp nhân kiêm chủ tịch hội đồng tên là Tô Bình Nam.”
Trần Thiến là một cô gái có giác quan thứ sáu nhạy bén. Nàng có thể cảm nhận được, hình như khoảnh khắc ba chữ Tô Bình Nam nói ra từ miệng của vị đồng nghiệp xinh đẹp đó, bầu không khí trong phòng lại trở nên nghiêm trọng hơn vài phần.
“Tô Bình Nam?”
Chung Thành lặp lại cái tên đó rồi hỏi: “Thì sao? Điều tra hắn khó lắm sao?”
Lưu Ba Đào im lặng không nói. Diệp An Ninh bước tới, trước tiên nhìn sâu vào đối phương rồi mới tiếp tục nói: “Tập đoàn Cẩm Tú là tập đoàn tư nhân hàng đầu ở Thiên Nam. Tập đoàn này kinh doanh bất động sản, vật liệu xây dựng, khoáng sản, thủy hải sản, vận chuyển hàng hóa, khách sạn, điện tử , sản phẩm chăm sóc sức khỏe...”
Ngoại trừ bản thân Diệp An Ninh, chưa kể nhóm người Chung Thành, ngay cả những người còn lại trong văn phòng cũng phải sửng sốt trước đoạn mô tả này.
Mọi người biết Tô Bình Nam giàu có, nhưng bọn hắn chưa bao giờ nghĩ rằng tập đoàn Cẩm Tú lại phát triển đến quy mô như vậy.
Mà mô tả của Diệp An Ninh vẫn chưa kết thúc: “Tốc độ tăng trưởng kinh tế nhanh chóng của Thiên Nam trong những năm gần đây phần lớn là nhờ khoản đầu tư tài chính mà tập đoàn Cẩm Tú đã dồn hết sức lực. Theo thống kê chưa đầy đủ, số lượng việc làm mà tập đoàn Cẩm Tú tạo ra đã đạt đến con số hơn bốn vạn đáng kinh ngạc.”
“Tập đoàn Cẩm Tú vừa được bình chọn là doanh nghiệp hàng đầu nổi tiếng ở Thiên Nam. Tô Bình Nam cũng được bình chọn là một trong mười thanh niên ưu tú nhất, đồng thời là ủy viên của văn phòng chính phủ Thiên Nam.”
“Đợi đã.”
Chung Thành khó hiểu cắt ngang lời cô gái: “Top mười thanh niên ưu tú?”
“Thanh niên? “
Hắn không thể tin được, người đứng đầu một đế quốc thương nghiệp khổng lồ như vậy lại là một thanh niên.
“Phải.”
Diệp An Ninh gật đầu: “Nếu thông tin từ phía chính phủ là chính xác, năm nay Tô Bình Nam có lẽ là...”
Cô gái không biết vì sao lại sửng sốt vài giây, sau đó chậm rãi nói: “Hai mươi lăm tuổi.”
Tuy Chung Thành từng trải qua máu tanh biển lửa, nhưng nửa ngày cũng không nói nên lời. Một lúc sau, nam nhân vuốt cằm nói: “Theo miêu tả của ngươi, Tô Bình Nam và những kẻ cướp ngoài vòng pháp luật kia là người của hai thế giới. Tuổi còn trẻ mà đã làm được như vậy, chắc chắn rất coi trọng danh dự của mình. Sao bọn hắn có thể đụng độ nhau như vậy?”
Không ai có thể trả lời câu hỏi này.
“Tại sao chúng ta không nghĩ theo hướng khác?”
Lưu Ba Đào xen vào phá vỡ sự im lặng: “Lai lịch của súng. Những người có thể trở thành đối tác cố định của hắn chắc chắn sẽ biết chi tiết về những kẻ này.”
“Bây giờ vụ án được hợp nhất là điều không phải nghi ngờ. Nhóm người này gây án thường xuyên, chắc chắn phải có một nguồn hỏa lực cố định. Hãy bắt đầu từ đây.”
“Nói đúng lắm, hãy bắt đầu từ hai phương diện.”
Chung Thành trả lời: “Ta đã đọc qua thông tin thu thập dấu vết tại hiện trường, rất phù hợp với phong cách của bọn hắn. Thiên Nam không phải là căn cứ của bọn hắn, vậy nên chắc chắn có ai đó đã chuyển hàng cho bọn hắn. Chúng ta phải tìm ra người này hoặc là lai lịch của phương tiện, như vậy thì cái tên vẫn luôn bí ẩn kia sẽ xuất hiện.”