Anh em Cao gia là một trong những người đầu tiên ở Thiên Đô liên hệ với Tô Bình Nam. Trước đây, tất cả phương tiện trong nhà máy chế biến thực phẩm của Cẩm Tú đều từ tay của hai người này.
Có thể nói lúc bắt đầu, mối quan hệ giữa anh em Cao gia và Tô Bình Nam không hề xa cách, thậm chí còn rất thân thiết.
Nhưng theo sự phát triển ngày càng lớn mạnh của tập đoàn Cẩm Tú, Tô Bình Nam bắt đầu từ bỏ những việc dễ dàng để lại sơ hở như dùng xe để buôn lậu. Ngoài ra, hai người nhà Cao gia ngày càng thân thiết với lão Lại đại ca giang hồ của Viễn Hoa Phái, kết quả là mối quan hệ giữa hai bên ngày càng trở nên xa lạ.
Buổi trưa vốn dĩ là thời điểm nhộn nhịp nhất của tiệm sửa chữa Cao gia nằm ở vị trí đắc địa trên quốc lộ, nhưng hôm nay lại vô cùng vắng vẻ.
Con đường bê tông mở rộng phía trước tiệm sửa chửa bị mười mấy chiếc xe việt dã che kín. Mười mấy hai chục nam nhân chia thành từng nhóm hai ba người chặn hết các lối ra vào một cách rất bài bản.
Đám tài xế xe tải đi qua rất thông minh.
Nhìn thấy tên nào tên nấy đều để râu, khoanh tay nhìn với ánh mắt sắc lạnh, đám tài xế thay nhau bỏ chạy.
“Hai tên nhà Cao gia dám động vào thú dữ sao? Không phải chứ?”
Thấy lão tài xế vội vàng quay đầu xe, người học việc bên cạnh ngạc nhiên hỏi.
Trong thời gian này, ngành vận tải của Hạ quốc đang trong thời đoạn kiếm tiền nhiều nhất, và cũng là giai đoạn hỗn loạn nhất. Đặc biệt là ở quốc lộ.
Bóng đen của những vụ chiếm đường cướp xe nằm ngoài sức tưởng tượng của những thanh niên hậu thế. Rất nhiều cảnh tượng tàn nhẫn hơn cả trong phim, vậy nên mọi người nhìn thấy cảnh này cũng không lấy làm lạ, chỉ là có chút kinh ngạc.
Người học việc trẻ tuổi theo xe chưa lâu, vậy nên theo suy nghĩ của hắn, con đường quốc lộ quen thuộc này và anh em Cao gia một tay che trời này có thể nói là tất cả ký ức mới mẻ của hắn.
“Ngươi thì biết cái rắm!”
Sau khi quay đầu lại, lão tài xế híp mắt châm thuốc rồi chửi một câu. Chỉ đến khi đi thật xa, hắn mới thở phào nhẹ nhõm.
“Có một số chuyện ngươi không thể xem. Có một số chuyện ngươi không thể làm.”
Lão tài xế vỗ vai đồ đệ vẫn đang tò mò nhìn xung quanh, nói vô cùng ẩn ý: “Thế giới rất lớn, ngươi không hiểu hết được nếu chỉ chạy trên con đường này trong vài tháng.”
Nhìn ánh mắt không phục của đồ đệ, lão tài xế thở ra một làn khói xanh nhạt: “Ngươi nói ngươi là người Thiên Nam đúng không?”
“Vâng.”
Tên đồ đệ có chút khó hiểu.
“Vậy ngươi nói cho ta biết, ai là đại ca tàn nhẫn nhất Thiên Đô này?”
Lão tài xế cười nhạo đồ đệ không biết sống chết của mình.
“Còn cần phải hỏi sao?”
Những thanh niên bỏ học sớm ngày nay đều có tính cách ngỗ ngược, và đồ đệ trẻ tuổi của hắn cũng không là ngoại lệ: “Là Hoan Hỉ ca ở đường Thanh Lương, Đại Nhuận Phát làm thợ xây, Cố Tiểu Bắc ở nhà ga và Tiểu A Lại ở cung thiếu niên...”
“Được rồi, được rồi.”
Lão tài xế không quen nhìn vẻ mặt hớn hở của đồ đệ khi nhắc đến những người này.
“Cái người lợi hại nhất đó.”
Đồ đệ trẻ tuổi sững sờ.
“Ngươi không phải muốn hỏi Tiểu Hồng Bào sao? Sư phụ, người ta gọi đó là tài phiệt thượng lưu, đại ca cái gì chứ...”
Hắn còn chưa nói xong, đồ đệ đã sửng sốt: “Sư phụ, ý của ngươi là những người kia là người của Tiểu Hồng Bào?”
“Ngu ngốc.”
Lão tài xế thuần thục sang số, đạp ga. Chiếc xe thuận lợi hòa vào trong dòng xe cộ: “Đừng nói ngươi không biết về vụ án lớn ở Thiên Đô. Nghe nói Tô Bình Nam tâm ngoan thủ lạt, vậy nên có vẻ như anh em Cao gia đã chọc tức Tiểu Hồng Bào. Lỡ như thực sự xảy ra chuyện, ngươi có đứng ra làm chứng không?”
“Không.”
Đồ đệ thành thật trả lời: “Ta sợ Tiểu Hồng Bào.”
“Cho nên có một số thứ không thể thấy được.”
Lão tài xế phun đờm ra ngoài cửa sổ xe, nói với vẻ nhìn thấu thăng trầm thế thái: “Cái xã hội khốn khiếp này.”
Cao lão đại nham hiểm, Cao lão nhị độc ác. Chỉ dựa vào điểm này thôi, hai người có thể nói là phong sinh thủy khởi ở Thiên Đô.
Nhưng hiện tại hai người hoàn toàn mất hết dáng vẻ kiêu ngạo thường ngày, mặt mày tái mét.
Người bên ngoài còn chưa tiến vào, anh em Cao gia đưa mắt nhìn nhau, cả hai đều nhìn thấy vẻ nghi ngờ trong mắt đối phương.
"Không phải là ngươi chứ?"
Hai người đồng thời lên tiếng, thấy đối phương có phản ứng giống mình thì thở phào nhẹ nhõm.
Hiện giờ rất nhiều vụ làm ăn hai người làm riêng, vì vậy rất sợ đối phương lén xuất hàng mà không nói cho mình.
"Xem ra hai chúng ta không làm, vấn đề là làm thế nào để Tiểu Hồng Bào tin tưởng."
Cao lão nhị vò đầu bứt tai.
"Dù sao trước kia cũng ta cũng có giao tình, ra ngoài tìm xem ai dẫn đội là có thể làm rõ sự việc."
Cao lão đại đứng dậy mở tủ, cầm mấy cây thuốc lá đi ra ngoài, trong lòng bực bội khó tả.
Mình bị chặn cửa mà còn phải biếu quà đối phương, đây là lần đầu tiên trong đời hắn. Nhưng may mà đối phương là người của Tiểu Hồng Bào, nói ra cũng không sợ mất mặt.
"Huynh đệ à, bên ngoài trời đông giá rét, chúng ta vào trong nói chuyện nhé?"
Cao lão đại thuần thục bóc cây thuốc lá, đưa cả bao cho đối phương, đồng thời tươi cười chào hỏi: "Mấy huynh đệ đều lạ mặt, ta và Tô tổng nhà các ngươi có giao tình, chỉ là hiểu lầm thôi."
Mấy hán tử lạnh lùng nhìn hắn, người cầm đầu nhếch môi nói: "Chúng ta biết mà, thế nên Tô tổng sẽ đến gặp ngươi."
Cao lão đại khựng lại: "Tốt, tốt!"
Cao lão đại biết hiện nay Tiểu Hồng Bào chỉ làm ổ trong nhà, rất thần bí. Cho dù là sự kiện trao giải của chính phủ, hắn cũng chỉ lộ mặt một lát rồi đi. Vậy mà bây giờ hắn lại đến tìm mình vì chuyện này, chứng tỏ trong lòng cực kỳ tức giận.
"Đỉnh thật đấy!"
Đây là lời đánh giá của Cao lão đại dành cho tên cướp không biết tên kia: "Một kẻ hung mãnh!"