Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi (Dịch)

Chương 971 - Chương 971: Cố Tiểu Bắc

Chương 971: Cố Tiểu Bắc Chương 971: Cố Tiểu Bắc

Lúc này kẻ hung mãnh trong lời Cao lão đại, tức Trương Tập khiến ai ai cũng tò mò đã rời khỏi Thiên Đô từ lâu.

Sáu người bọn hắn đứng trong một kho hàng bỏ hoang ở ngoại ô. Mọi người nhìn mấy cái túi đựng đầy tiền trên mặt đất, ánh mắt tràn ngập hưng phấn.

Sửa cầu làm đường, thi cốt khó giữ. Giết người phóng hỏa, ăn ngon mặc đẹp.

Trương Tập hài lòng đắc ý: "Sa Bì, ngươi nói xem ngươi làm đầu bếp bao nhiêu năm mới kiếm được nhiều tiền như vậy?"

"Lão đại à, còn làm đầu bếp cái rắm, bây giờ cho dù chết lão tử cũng không quay lại làm đầu bếp."

Sa Bì gãi đầu cười ngây ngốc.

Bọn hắn xách đầu làm việc, cho nên kiếm tiền nhanh mà tiêu cũng nhanh, đây là lần đầu tiên hắn được chia nhiều tiền mặt như vậy.

"Đừng cười nữa."

Trương Tập lạnh lùng lườm Sa Bì: "Nhìn không ít, nhưng chia ra thì mỗi người cũng chỉ được hơn một trăm vạn."

Mấy huynh đệ nghe vậy đều ngẩng đầu lên. Bọn hắn biết đại ca của mình chắc chắn có phát ngôn tiếp theo.

"Tiểu Xuyên có con rồi. Mẹ Nhị Hổ bị nhiễm trùng đường tiết niệu, là một cái động không đáy. Số tiền này có thể chống đỡ được bao lâu?"

Trương Tập tiếp tục nói.

"Đại ca, ngươi có ý gì thì cứ nói đi."

Nhị Hổ tiếp lời, ánh mắt lộ rõ vẻ khâm phục đại ca.

"Nghề này không làm được cả đời, hiện nay còn có cameras nên chúng ta càng khó khăn."

Ánh mắt Trương Tập hơi hoảng hốt: "Cho nên ta đã tìm một con đường, có thể chuyển đến Cảng thành."

Ánh mắt mấy người đều trở nên hưng phấn.

"Muốn di dân cần phải bỏ ra năm trăm vạn, sau đó có thể lấy được quyền cư trú vĩnh viễn."

Trương Tập chỉ số tiền dưới đất: "Chỉ chừng này thì còn thiếu rất nhiều."

"Vậy thì làm thêm mấy vụ, lão tử có thể đến thiên đường của chủ nghĩa tư bản sống nửa đời sau."

Sa Bì là người đầu tiên hưởng ứng.

"Mỗi phi vụ đều có nguy hiểm, vì vậy chúng ta dứt khoát làm thêm một vụ lớn."

Trương Tập cười gằn: "Hiện tại tất cả mọi người đều cho là chúng ta sẽ lẩn trốn, khi nào sắp tiêu hết tiền mới làm tiếp. Nhưng ta cứ không làm theo lẽ thường đấy."

"Lão đại, lại có mục tiêu à?"

Nhị Hổ hỏi.

"Tiểu Hồng Bào là người giàu nhất Thiên Nam, lát sàn bằng gạch lấy vàng làm ngựa, xí nghiệp dưới danh nghĩa của hắn không chỉ một cái này."

Trương Tập thốt ra lời nói kinh người.

Mọi người giật mình: "Quay về Thiên Đô ư? Quá nguy hiểm!"

Trương Tập lấy một tấm bản đồ trong túi ra, chỉ vào một chỗ trên đó: "Không, đi Lâm Hải. Tiền ở đó chỉ nhiều chứ không ít hơn nơi này."

"Ta biết là đại ca sẽ không vô duyên vô cớ mua nhiều vũ khí và lựu đạn như vậy mà. Con mẹ nó triển luôn!"

Nghe thấy số tiền còn lớn hơn lần này, mấy người đều trở nên phấn khích.

Trương Tập nhìn đám đàn em bị mình khơi gợi lòng tham, nở nụ cười khẽ không dễ nhận ra.

Hắn quyết định tiếp tục hành động trong khoảng thời gian ngắn như vậy không chỉ vì tiền.

Cướp Cẩm Tú một lần, mọi người sẽ cho rằng hắn đủ dũng mãnh can đảm. Mà làm cho Tô Bình Nam mặt xám mày tro hai lần liên tiếp, thì sau này hễ nhắc tới Tiểu Hồng Bào, cái tên Trương Tập của hắn sẽ vững vàng đè lên đầu đối phương.

...

Trương Tập rất to gan, hắn đã đoán đúng.

Mọi người bao gồm cả Tô Bình Nam đều không biết Trương Tập vừa mới gây ra một vụ án kinh thiên động địa ở Thiên Đô lại gấp rút tiếp tục hành động.

Hiện tại Tô Bình Nam dồn toàn bộ tinh lực vào chuyện xác định thân phận của Trương Tập. Anh em Cao gia chờ Tô Bình Nam đến trong tâm trạng sợ hãi, mà dạo này Cố Tiểu Bắc trùm sỏ nhà ga cũng không dễ chịu gì.

Bởi vì người của Cẩm Tú đến tìm hắn không phải Lục Viễn, cũng không phải Đỗ Cửu, mà là Mộ Dung Thanh Thanh bị một cuộc điện thoại của Tô Bình Nam gọi từ Hải Châu đến đây.

Cố Tiểu Bắc là thanh niên mới phất lên mấy tháng nay. Hắn khác với lão côn đồ chiếm cứ nhà ga Thiên Đô hồi trước, thậm chí tên này tàn nhẫn chẳng kém gì lão bá đầu năm xưa.

Hắn đánh đuổi Đỗ Lão Sơn hùng bá nhà ga dựa vào điểm này.

Đỗ lão tam nuôi không ít đầu trộm đuôi cướp, cũng có vài mối làm ăn béo bở. Cố Tiểu Bắc dẫn theo một đám trẻ trâu là người đầu tiên dám cướp mối làm ăn của hắn.

Đỗ lão tam không nhịn được.

Đội ngũ hai bên đánh nhau dữ dội mấy trận, kết quả là sự việc càng lúc càng lớn.

Lão giang hồ, lão giang hồ.

Giang hồ càng già, lá gan càng nhỏ. So về liều mạng, người của Đỗ lão tam không bằng đám thanh niên Cố Tiểu Bắc.

Trong một trận đại chiến, phe Đỗ lão tam có hai người tàn phế, một người chết trong bệnh viện.

Phía chính phủ tức giận, ra tay quyết liệt.

Cánh tay phải của Đỗ lão tam bị bắn vào đầu, mấy đàn em đắc lực dưới trướng Cố Tiểu Bắc cũng bị bắt đến trại giam Tây Bắc hát điệu Thiên Du.

Hai bên dứt khoát hẹn chiến một trận. Nếu đã kiếm ăn dựa vào nhà ga thì để xem hôm sau ai có lợi nhuận cao hơn thì ở lại, kẻ thua cút xéo.

Cố Tiểu Bắc đồng ý.

Để công bằng, lúc đó Đỗ lão tam còn nhờ người tìm Lục Viễn, muốn mời hắn làm trọng tài.

Lục Viễn từ chối, lý do đưa ra rất đơn giản: "Cẩm Tú không tham dự vào việc phạm pháp của các ngươi. Ta không quan tâm kẻ nào thắng, cứ nghe lời là được."

Mặc dù Lục Viễn không ra mặt, nhưng có câu này thì Đỗ lão tam yên tâm. Có lẽ so về liều mạng thì đàn em của Đỗ lão tam hơi đuối, nhưng so về kiếm tiền thì người của Cố Tiểu Bắc không bằng.

Mắt thấy thời gian chỉ còn một tiếng mà số tiền của đối phương nhiều gấp ba lần mình, Cố Tiểu Bắc nổi điên.

Hắn làm ra một hành động điên cuồng mà người bình thường không bao giờ làm.

Bình Luận (0)
Comment