"Thiếu bao nhiêu?"
Cố Tiểu Bắc nâng cổ tay xem giờ, sau đó hỏi A Minh - huynh đệ tốt của hắn, cũng là trợ thủ đắc lực của hắn.
"Hơn bốn vạn."
Lý Minh bĩu môi: "Có một thương nhân vùng khác mang không ít mặt, bị đám gia hỏa kia lấy sạch, chúng ta thua."
"Đánh rắm!"
Cố Tiểu Bắc cười gằn: "Bọn hắn có thể tìm khách hàng lớn, chúng ta không thể chắc?"
"Chờ đấy, lão tử sẽ không thua."
Nói xong nam nhân đi ra ngoài.
Cố Tiểu Bắc luôn mang theo một con dao trên người.
Là một con dao Yengisar.
Thân dao cong như trăng non, được làm bằng vật liệu thép cao cấp, trên bề mặt có từng đường hoa văn đám mây, trông rất đẹp.
Cố Tiểu Bắc không đếm xỉa đến ánh mắt của người khác, cứ thế trắng trợn cầm dao đùa nghịch, không ngừng lượn qua lượn lại ở nhà ga để tìm mục tiêu cho mình lật ngược tình thế.
Không lâu sau, một người trên chuyến xe 264 thu hút sự chú ý của hắn.
Nói một cách chính xác thì không phải người này khiến Cố Tiểu Bắc chú ý, mà là tay của người này.
Cố Tiểu Bắc thấy nam nhân này khoảng bốn mươi tuổi. Chất liệu của bộ vest, đồng hồ vàng trên cổ tay và chiếc di động mẫu mata cao cấp mạ vàng hiệu Cẩm Tú được cố ý đặt trên chiếc bàn nhỏ cạnh cửa sổ tàu hỏa đều đang nói cho mọi người biết rằng.
Ca có tiền!
"Đại ca, mua dao không? Hàng ngoại chính hãng, cực sắc."
Cố Tiểu Bắc mỉm cười đứng dưới cửa sổ tàu hỏa đang mở.
Hắn giơ con dao trong tay về phía nam nhân.
Nam nhân nhìn Cố Tiểu Bắc, nhếch môi nói: "Dao này á? Gia công không tinh xảo, không mua."
"Ca, cái này của ngươi là thật hay giả?"
Cố Tiểu Bắc chỉ vào chiếc nhẫn phỉ thúy lão khanh màu xanh mát lạnh trên ngón tay đối phương: "Nếu là thật thì đắt lắm đây."
"Giả á?"
Trên mặt nam nhân xuất hiện nụ cười mỉa: "Đồ cổ hơn mười sáu vạn, lão tử có thể ném chết ngươi."
"Ồ, thật thì tốt."
Cố Tiểu Bắc cười dữ tợn. Khoảnh khắc xe bắt đầu tăng tốc, con dao lóe lên hàn quang trong tay hắn vẽ ra một đường vòng cung xinh đẹp. Ngay sau đó là tiếng gào thảm thiết chìm trong tiếng còi tàu hỏa cùng với máu văng tung tóe.
Sau khi Cố Tiểu Bắc thượng vị, hắn rất thông minh, Đỗ lão tam làm như thế nào thì hắn làm như thế đó, vả lại hiện giờ tập đoàn Cẩm Tú không muốn quản mấy chuyện thị phi giang hồ này, cho nên thế lực của hắn phát triển rất nhanh.
Lúc say rượu, Cố Tiểu Bắc từng nói: "Ra ngoài lăn lộn ai chả có một cái mạng, kẻ nào ác nhất thì phất lên, có tác dụng chó má gì."
Tuy hắn không chỉ mặt gọi tên, nhưng đàn em đều biết đại ca của mình nói tới ai.
…
Khi Mộ Dung Thanh Thanh đi tới dưới lầu khách sạn Phú Hào chỗ nhà ga thì thấy một đám hán tử đông đúc chen chúc ở đại sảnh.
Nữ nhân cười lạnh, xua tay từ chối Để Diệu Dương theo cùng, sau đó đi thẳng vào.
Sau khi đi vào đại sảnh, Mộ Dung Thanh Thanh lạnh lùng nhìn A Minh - trợ thủ đắc lực của Cố Tiểu Bắc, vừa dùng tay phẩy không khí trước mặt vừa tỏ vẻ ghét bỏ nói: "Cố Tiểu Bắc ở đâu?"
A Minh không trả lời, nhìn chòng chọc vào rồng vào ba móng trên cổ áo Mộ Dung Thanh Thanh.
Hắn không biết Mộ Dung Thanh Thanh, người rất ít khi xuất hiện ở Thiên Đô.
Hiện tại tập đoàn Cẩm Tú và đám người bọn hắn hoàn toàn không cùng đẳng cấp, cho nên trong nhóm quản lý cấp cao của tập đoàn Cẩm Tú, A Minh chỉ biết người phụ trách thường xuyên xuất hiện nhất là Lục Viễn.
Từ tận đáy lòng hắn cảm thấy sỉ nhục vì Tiểu Hồng Bào cho một nữ nhân đến đây.
"Cố Tiểu Bắc ở đâu?"
Khi nữ nhân nói câu thứ hai, ánh mắt đã trở nên lạnh như băng, ánh mắt sắc bén khiến A Minh lúng túng cúi đầu.
"Đã cho các ngươi cơ hội. Sao nào, không muốn gặp ta hả?"
Mộ Dung Thanh Thanh lập tức xoay người: "Chúc các ngươi may mắn."
Nữ nhân rời đi vô cùng kiên quyết, ánh mắt cuối cùng nhìn A Minh tựa như nhìn người chết, làm cho A Minh lập tức tỉnh táo lại, mọi bất mãn biến mất ngay tức khắc.
"Tiểu Bắc ca ở phía sau."
Nam nhân bưu hãn từ nhỏ đến lớn khuất nhục cúi đầu.
"Còn các ngươi nữa, nhiều người thế này tụ tập ở đại sảnh làm gì? Bảo bọn hắn nên làm gì thì làm đi, lát nữa ta ra ngoài đừng để ta thấy nhiều người như vậy."
Nữ nhân không vì nam nhân cúi đầu mà nhượng bộ, vẫn cường thế như trước.
"Chuyện này thì ta không quyết định được."
A Minh trả lời đúng sự thật. Hắn phát hiện mình nói xong câu này, ánh mắt nữ nhân lại giống như vừa nãy.
"Rất tốt."
Mộ Dung Thanh Thanh cười khẽ. Về phương diện này, nữ nhân và Tô Bình Nam có một thói quen, đó là trong lòng càng mang sát khí thì trên mặt càng cười tươi.
"Nhớ kỹ tên của ta, ta là Mộ Dung Thanh Thanh."
Nữ nhân bước đi, không nhìn nam nhân nữa. Trong mắt Mộ Dung Thanh Thanh, Cố Tiểu Bắc là một con chó không nghe lời, mà trước giờ nam nhân kiệt ngạo kia chưa từng nương tay với chó không nghe lời.
…
So với Cố Tiểu Bắc ngông cuồng, có thể nói là anh em Cao gia khom lưng uốn gối. Nhất là Cao lão nhị thường ngày mang đến cho người khác hình ảnh cường hãn tàn nhẫn, hắn cười tươi như hoa.
"Tô tổng, đã lâu không gặp."
Sau khi trò chuyện vài câu, Cao lão đại lập tức đi thẳng vào vấn đề.
"Chuyện này không qua tay chúng ta."
Nhằm tăng sức thuyết phục, Cao lão đại còn ra hiệu cho đứa cháu trai trong dòng họ phụ trách quản lý tài vụ dứt khoát mang sổ sách ra: "Hiện tại các loại xe buôn lậu trong tay ta đều là hàng nhập từ ông chủ Lại ở Phúc thành. Trước đó ta đến khu vực sát Mông thành bán sang tay. Tô tổng cũng biết rồi đấy, lợi nhuận tốt hơn buôn mấy loại xe phi tang."
Tô Bình Nam gật đầu.
Hắn biết chuyện Đại Lại tổng Phúc thành. Ở thời không kia, có thể nói chuyện của Lại tổng dấy lên sóng to gió lớn, cho nên hắn biết một số tin tức nội bộ.