"Tiểu Lại tổng từng tặng ta ít rượu Hầu Nhi, ta nợ hắn ân tình. Nghe nói các ngươi qua lại thân thiết, vả lại xe cộ Cẩm Tú khởi nghiệp nhập từ các ngươi. Ta là người niệm tình cũ."
Tô Bình Nam không che giấu nguyên nhân tại sao mình đến đây: "Ra ngoài lăn lộn vì cầu tài, cần thể diện. Ta phải tìm ra kẻ này, đến tìm các ngươi không phải hỏi tội, mà là nhờ các ngươi truyền một tin tức giúp ta."
Nói xong Tô Bình Nam chậm rãi duỗi một ngón tay: "Một trăm vạn."
Trong lúc anh em Cao gia còn đang mờ mịt, nam nhân cất giọng mỉa mai nói: "Cẩm Tú bị cướp chín trăm vạn, ta bỏ ra thêm một trăm vạn, ai tìm ra hung thủ giúp ta thì toàn bộ số tiền này thuộc về hắn."
Tô Bình Nam ra tay hào phóng khiến anh em Cao gia sững sờ.
Tô Bình Nam đứng dậy, cười gằn: "Nhân tiện chuyển một câu đến kẻ kia, hắn quá keo kiệt."
Những một nghìn vạn!
Chín trăm vạn bị cướp cộng với một trăm vạn Tô Bình Nam cam kết, trong thời đại này, lực trùng kích của con số này phải nói là bùng nổ.
Đừng nói là đám tiểu đệ đứng bên cạnh, ngay cả Cao lão đại vốn luôn bình tĩnh cũng hưng phấn đến độ mặt đỏ bất thường.
Không ai cho rằng Tiểu Hồng Bào chém gió.
Từ lâu tốc độ kiếm tiền như rừng vàng biển bạc của Tô Bình Nam đã khiến mọi người đỏ mắt ghen tỵ. Đối với người khác, có lẽ số tiền ấy là một con số thiên văn, nhưng đối với Tô Bình Nam thì không nhiều lắm. Hơn nữa, ai mà chả biết Tiểu Hồng Bào đã nói là làm.
"Thiên hạ không có bức tường nào không lọt gió."
Tô Bình Nam đứng dậy: "Ở Thiên Nam chỉ có mấy người làm ngành này, không trật đi đâu được. Các ngươi có đồng ý với câu nói này không?"
"Đồng ý."
Anh em Cao gia gật đầu tán thành.
"Cho nên nhất định có thể tìm ra."
Tô Bình Nam nói tiếp: "Giang hồ phải biết đối nhân xử thế, vì vậy ta nể mặt các ngươi. Ta muốn nhận được tin tức trong nửa tiếng, nếu không..." Vẻ mặt hòa nhã của nam nhân trở nên lạnh lùng: "Ta sẽ thanh trừng. Các ngươi không nghe lời thì ta sẽ đổi một nhóm khác."
Thấy anh em Cao gia ngập ngừng muốn nói lại thôi, Tô Bình Nam gẩy đầu thuốc, khói bay tứ tán.
"Nhớ là nửa tiếng."
…
Rõ ràng là Cố Tiểu Bắc đã uống say, người nồng nặc mùi rượu.
Bốn năm hán tử vây quanh bàn, nồi lẩu trên bàn sôi sùng sục, tỏa ra hương thơm đậm đà, thịt dê cắt sẵn trông rất hấp dẫn.
Thấy Mộ Dung Thanh Thanh đẩy cửa đi vào, mấy người đều đặt đũa xuống. Không ai lên tiếng, người nào người nấy đều chăm chú nhìn nữ nhân.
Căn phòng rất yên tĩnh, chỉ có âm thanh ùng ục của nồi lẩu đang sôi.
"Ngươi là Cố Tiểu Bắc?"
Mộ Dung Thanh Thanh nhíu mày: "Ngươi cũng biết chuyện Cẩm Tú rồi đấy. Một chiếc Crown, một chiếc Nissan Bluebird Clow. Kẻ nào xuất hàng, đối phương là ai, bước tiếp theo là gì?"
"Không biết, ta khẳng định không phải xuất hàng từ chỗ ta."
Mặc dù Cố Tiểu Bắc đang trả lời, nhưng ánh mắt ẩn giấu sự liều lĩnh và bất mãn.
"Ăn cho đã đi, chưa chắc sau này được ăn nữa đâu."
Mộ Dung Thanh Thanh đảo mắt nhìn khuôn mặt mấy người ở đây rồi xoay người rời đi, không ngờ một câu nói vang lên.
Đối mặt với ánh mắt của Mộ Dung Thanh Thanh, Cố Tiểu Bắc có cảm giác tê dại như gió lạnh xẹt qua.
"Đứng lại!"
Cố Tiểu Bắc đứng dậy, khóe môi nở nụ cười ác độc mà mọi người quen thuộc: "Ta biết Cẩm Tú không thể chọc vào, nhưng việc không phải chúng ta làm, các ngươi có ép chúng ta cũng vô dụng. Lẽ nào Tiểu Hồng Bào làm việc không cần chứng cứ?"
Mộ Dung Thanh Thanh dừng bước, bật cười như nghe thấy chuyện gì hài hước: "Cẩm Tú không phải cảnh sát, sao phải cần chứng cứ?"
"Đúng vậy, Cẩm Tú có địa vị gì, đương nhiên không cần nói đến chứng cứ với lũ tép riu chúng ta."
Rõ ràng là Cố Tiểu Bắc bị rượu thiêu đốt lý trí: "Nhưng không phải Tiểu Hồng Bào, nếu không có Cẩm Tú thì một nữ nhân như ngươi cũng dám nói chuyện xấc xược với ta như vậy chắc?"
Mấy người bên cạnh sợ hết hồn.
Bọn hắn đi theo Cố Tiểu Bắc đã lâu, cũng biết là thế lực ngày càng phát triển, đại ca của mình không phục thái độ hất hàm sai khiến của tập đoàn Cẩm Tú. Nhưng không ngờ hắn lại bùng nổ tại thời điểm này.
Trời đất ơi!
Lâm Đại Hoa có bằng cấp cao nhất, cũng là người thông minh nhất trong đám người Cố Tiểu Bắc. Hắn nhìn đại ca của mình bằng ánh mắt như nhìn một con heo.
Đây là thời điểm gì?
Đây là thời điểm nguy hiểm nhất. Phải biết là Tiểu Hồng Bào vừa mới bị cướp chín trăm vạn!
Có lẽ số tiền kia chẳng là gì trong mắt tập đoàn Cẩm Tú, nhưng tính chất của vấn đề không phải là tiền.
Mà là khiêu khích.
Tiểu Hồng Bào có ham muốn khống chế rất mạnh, long bàng hổ cứ Thiên Nam bị khiêu khích trắng trợn.
Lúc này Tiểu Hồng Bào giống như một con sư tử bị xâm lược lãnh địa, hành động của đại ca Cố Tiểu Bắc sẽ bị Tô Bình Nam phóng đại vô số lần.
Như vậy đối phương nhất định sẽ ra tay không chút lưu tình. Hiện tại phát triển đến bước này, bọn hắn chính là con gà cho Tiểu Hồng Bào dọa khỉ.
"Đại ca!"
Trong mắt Lâm Đại Hoa tràn đầy lo lắng, nhưng ngay sau đó lời nói của hắn bị nữ nhân cắt ngang.
"Nghe nói ngươi rất thích chơi dao? Có nhanh không?"
Mộ Dung Thanh Thanh nhìn Cố Tiểu Bắc ăn cơm cũng không quên đặt dao bên cạnh, giọng điệu mỉa mai.
"Muốn thử không?"
Ánh mắt Cố Tiểu Bắc nhanh chóng khôi phục sự tỉnh táo, nào còn mơ màng như hồi nãy. Xem ra người lăn lộn đến địa vị này không có ai đơn giản.
"Thử xem!"
Mộ Dung Thanh Thanh nở nụ cười hờ hững: "Coi thường nữ nhân à? Chúng ta cá cược, ngươi thấy sao?"
"Cược gì?"
Cố Tiểu Bắc uể oải nói, bất giác nhìn hai tay xanh xao của nữ nhân.
Da tay trắng nõn, mười ngón thon dài, nhìn kiểu gì cũng không giống bàn tay của người chơi dao quanh năm. Điều này khiến hắn cực kỳ tự tin, hắn tin tưởng thực lực của mình.