Sau khi tất cả mọi người rời đi, hắn gọi Lâm Đại Hoa đang luống cuống lại.
"Giúp ta đưa đi."
Trước vẻ mặt kinh hãi tột độ của Lâm Đại Hoa, Cố Tiểu Bắc đặt tay trái lên bàn, tay phải cầm dao tạo thành một góc ba mươi độ với bàn, sau đó cắt xuống. Màu đỏ thẫm bắn tung tóe cùng với tiếng rên của nam nhân vang lên gần như cùng lúc.
Sau hôm ấy, Lâm Đại Hoa rời bỏ con đường giang hồ dễ kiếm tiền nhưng nhiều chông gai này.
Lâm Đại Hoa cầm ngón tay được bọc trong tờ báo, hai chân run rẩy mất kiểm soát. Bỗng dưng hắn hiểu ra một đạo lý.
Mình không đủ ác, có lẽ làm ăn nhỏ đàng hoàng mới là con đường mình nên đi?
Quyết định này đã thay đổi quỹ tích cuộc đời hắn.
…
Hậu Hoan Hỉ đưa ra sự lựa chọn sai lầm nhất trong đời.
Sau khi hắn nhận được cuộc gọi từ Nhậm Cửu, bởi vì sợ Tô Bình Nam và lời đảm bảo với Nhậm Cửu, hắn lựa chọn trốn tránh, còn có mấy thân tín đi cùng hắn.
Vì vậy hắn còn cố ý kiếm một lý do.
Mẹ bị bệnh nặng.
Nhưng hắn giống Cố Tiểu Bắc, quên rằng tập đoàn Cẩm Tú không phải cảnh sát, không cần chứng cứ, càng không nghe lý do của ngươi. Tô Bình Nam chỉ cần kết quả.
"Mẹ hắn bị bệnh?"
Lý do này làm cho Lục Viễn bắt người hụt lộ vẻ mặt dữ tợn khó coi.
"Đến quê hắn ép hắn lộ diện."
Lục Viễn lập tức nhận ra Hậu Hoan Hỉ tuyệt đối có vấn đề. Cùng lúc đó, gương mặt của mãnh long vùng khác có mái tóc dài kia hiện ra trong đầu hắn.
"Thằng khốn!"
Đây là lần đầu tiên Lục Viễn nổi giận trước mặt người ngoài như vậy. Hắn hung hăng đấm vỡ con ve vàng chiêu tài trên quầy rượu của quán ăn vỉa hè, máu tươi nhỏ tong tong xuống đất.
"Lão đại nói khi gặp chuyện lớn thì phải bình tĩnh."
Đỗ Cửu đi theo phía sau Lục Viễn đè thấp giọng nói. Mặc dù hắn không biết tại sao Lục Viễn lại nổi giận như vậy, nhưng quan hệ giữa hai người không tệ nên hắn vẫn nhắc nhở một câu.
Lục Viễn gật đầu.
"Viễn ca."
Một giọng nói gọi lại đám người Cẩm Tú định rời đi: "Có thật là Hồng Bào ca bỏ ra một nghìn vạn không?"
Người vừa lên tiếng là Long Đào, thuộc hạ được Hậu Hoan Hỉ coi trọng nhất, cũng là đường đệ của hắn. Mặt người trẻ tuổi đỏ bừng không bình thường.
"Đúng."
Lục Viễn trả lời không chút do dự: "Ngươi làm được thì số tiền này thuộc về ngươi. Hơn nữa..." Nam nhân vỗ vai Long Đào: "Ta bảo đảm Thiên Nam sẽ không còn Hoan Hỉ ca."
Ở niên đại này, không ai có thể cưỡng lại sức hút của một nghìn vạn.
Tô Bình Nam có ký ức và bài học ở thời không khác, cho nên hắn biết sức mạnh của tiền bạc lớn nhường nào.
Sức mạnh của tiền bạc lớn hơn bạo lực, mà bạo lực phục vụ tiền bạc. Vì vậy hắn dứt khoát treo một giải thưởng khiến tất cả mọi người trợn tròn mắt kinh ngạc.
Đồng thời, hắn làm như vậy còn có một mục đích khác.
Hắn muốn nói với mọi người rằng ta không để ý bị cướp bao nhiêu tiền, nhưng cố ý khiêu khích ta như vậy thì ta nhất định sẽ liều chết đến cùng.
Bởi vì đối với Tô Bình Nam có bối cảnh thâm hậu mà nói, chỉ có phong cách tàn nhẫn và liều mạng mới là cách tự vệ tốt nhất.
Chỉ có như vậy mọi người mới suy xét xem mình có thể gánh chịu sự đánh trả của Tô Bình Nam hay không.
Bởi vì Tô Bình Nam đã dùng một loạt sự kiện nói cho mọi người một đạo lý: Tuyệt đối đừng chọc vào ta.
…
Sau khi Long Đào hỏi câu này, toàn thân run lên vì kích động. Quy tắc gì đó... chỉ là cái rắm!
Chỉ cần có một nghìn vạn thì lúc nào mình chả phải là ông lớn? Nghĩa khí? Quy tắc? Có thể ăn được chắc?
Đường ca của mình bị ấm đầu mới lựa chọn như thế. Một nghìn vạn đó, cùng lắm thì mỗi người một nửa, đến lúc đó Hoan Hỉ ca sẽ không so đo.
Khi nói chuyện, Long Đào không hề nghĩ đến chuyện phản bội đường ca của mình, mà chỉ bị khoản tiền một nghìn vạn che mờ lý trí.
"Ngươi biết chuyện gì?"
"Mấy năm nay Hoan Hỉ ca giao phần lớn công việc cho ta làm, cho nên chuyện gì ta cũng biết."
"Tốt lắm."
Lục Viễn gật đầu: "Nói toàn bộ cho ta, như vậy thì ngươi sẽ nhanh chóng phát tài."
Nói xong nam nhân mỉm cười nhìn Long Đào vẫn mang sắc mặt đỏ bừng.
"Một quyết định là một cơ hội đổi đời. Không còn Hậu Hoan Hỉ, ngươi lại có một nghìn vạn, sau này ngươi chính là Long ca ở khu lò cũ Thiên Nam. Ngươi hiểu ý ta chứ?"
"Không, không hiểu."
"Bán đứng Hoan Hỉ ca, hắn sẽ không tha cho ngươi. Có tiền chưa chắc có mạng tiêu, hiểu không?"
Long Đào sững sờ.
"Có đôi khi độc ác một chút mới có thể làm việc lớn."
Lục Viễn ra dấu cắt cổ. Thấy ánh mắt dao động của Long Đào, hắn cười to.
"Nhưng trước khi ngươi đưa ra quyết định, ngươi phải nói ra hết. Nhớ là phải nói toàn bộ!"
"Được."
...
Bảy phút sau, điện thoại của Tô Bình Nam đổ chuông.
"Đã tra được. Người tiến hành tên là Trương Tập, người cung cấp xe gây án là Hoan Hỉ ca." Lục Viễn nói rất nhanh.
"Trương Tập? Chính là tên Trương Tập kia?"
Phản ứng đầu tiên của Tô Bình Nam không phải kinh ngạc, cũng không phải tức giận, mà là cảm giác thời không sai lệch.
Hắn biết người này.
Trương Tập, một trong mười tội phạm khét tiếng Hạ quốc.
Tên điên tung hoành tám tỉnh, gần nửa Hạ quốc suốt năm năm mới bị bắt. Nhưng Tô Bình Nam không tài nào hiểu nổi ma xui quỷ khiến thế nào mà đối phương lại tìm mình.
Ở thời không kia, thậm chí hai người còn có một lần gặp nhau ngắn ngủi.
Lúc đó Tô Bình Nam là xã hội đen nhận tiền làm việc, kiêm việc bảo kê ở một rạp chiếu phim buổi tối cao cấp trong thành phố.
Khi ấy, ngoài sáng Trương Tập là thương nhân kinh doanh vật liệu xây dựng, ra tay cực kỳ hào phóng. Khi Trương Tập uống rượu tiêu phí, Tô Bình Nam biết hôm ấy là sinh nhật hắn, còn cố ý uống với hắn một ly, mở mấy chục chai Át Bích chúc mừng hắn.
Hai bên trò chuyện vài câu, quan hệ khá hài hòa.
Cho đến nửa tháng sau, Tô Bình Nam nhìn tấm ảnh trên báo mới bừng tỉnh. Hèn chi mình cảm thấy hai người hợp ý khó tả, thì ra tên này là một kẻ liều mạng ẩn giấu sâu như vậy.