Tô Bình Nam không suy nghĩ nữa, trên mặt lộ vẻ tàn nhẫn.
"Muốn đầu thai sớm thì ta cho ngươi toại nguyện."
"Nam ca, ngươi biết người này sao?"
Lục Viễn không biết rằng trong giây lát ngắn ngủi, Tô Bình Nam đã suy nghĩ rõ ràng, vì vậy hắn cảm thấy hơi kỳ lạ.
Sau khi biết chuyện về kẻ có biệt danh Lão Ưng này, hắn có phần thán phục sự bưu hãn của tên này. Ngay cả Long Đào cũng không thể xác định Trương Tập là tên thật hay tên giả, nhưng nghe giọng điệu của lão đại thì chắc hẳn là tên thật.
"Nói tiếp đi."
Tô Bình Nam không trả lời nghi vấn của Lục Viễn.
"Không phải bọn hắn yêu cầu hai chiếc xe, mà là ba chiếc."
Sau khi kể lại tình hình, Lục Viễn nói ra thông tin quan trọng nhất.
"Còn nữa, theo lời Long Đào, khi bọn hắn nhận ba chiếc xe việt dã, mỗi người đều đeo một chiếc túi to, bên trong toàn là vũ khí vừa mới lấy được từ Thiên Đô."
"Ba chiếc? Hàng Thiên Đô? Với ai?"
Tô Bình Nam nhíu mày: "Làm loại chuyện này sẽ không cố làm ra vẻ huyền bí, nhất định là hắn có ý tưởng khác. Điều tra xem chiếc xe này đang ở đâu."
"Đã điều tra, hẳn là sẽ nhanh chóng nhận được tin tức."
Lục Viễn trầm giọng nói: "Nhậm Cửu của Thải Vân Chi Nam vẫn luôn có một tuyến đường bí mật ở Thiên Đô, mà súng của Trương Tập cũng nằm trong tuyến đường này."
"Vậy thì tìm hắn. Không cần biết dùng cách gì, ta muốn nghe hắn nói thật."
Tô Bình Nam cúp máy.
...
Vẫn là phòng thu hình kia, vẫn là bộ phim Bản sắc anh hùng ấy.
Hạ Ngũ vẫn nằm trên ghế tập trung xem hình ảnh vô cùng quen thuộc. Nam nhân vừa mới thêm củi vào lò, cả căn phòng đỏ rực lên. Trong căn phòng mờ tối lập lòe ánh lửa có cảm giác của thập niên sáu mươi.
Két!
Cánh cửa gỗ cũ kỹ bị đẩy ra, tiếng bước chân lộn xộn vang lên sau lưng.
"Sắp hết năm, làm ăn khấm khá, không còn lịch treo tường."
Hạ Ngũ không quay đầu lại, chỉ lười biếng nói một câu, thậm chí còn không quên dặn dò: "À đúng rồi, chốt cửa có vấn đề, khi ra ngoài các ngươi cẩn thận chút."
Mấy người sau lưng không nói gì, trong phòng chỉ có tiếng đánh nhau ầm ầm từ trong băng ghi hình phát ra.
"Sao vậy, còn có việc gì..."
Hạ Ngũ hậm hực quay đầu lại. Vừa mới xoay người, còn chưa nói xong đã cảm thấy một nguồn lực lớn ập tới, lồng ngực đau đớn khiến hắn lập tức ngã lăn ra đất.
"Các ngươi là..."
Sức lực của đối phương rất lớn, thậm chí Hạ Ngũ cảm thấy vừa rồi như có một chiếc xe hơi tông vào mình. Hắn giãy giụa đứng dậy trong đau đớn, chưa kịp thở đã nghe thấy âm thanh tuýp sắt vọt tới.
Lần này ác hơn, có một khoảnh khắc Hạ Ngũ cảm thấy mình bị đánh bay lên không trung.
Hắn ngã xuống đất lần nữa, tim gan suýt bể nát.
Máu tươi phun ra ồ ạt. Theo kinh nghiệm nhiều năm qua, Hạ Ngũ biết chắc là mặt mình đã bị đánh nát.
"Tâm trạng ta không tốt, bay giờ có thể nói chuyện chưa?"
Lục Viễn cất giọng âm u nói: "Ta hỏi cái gì, ngươi trả lời cái nấy. Nếu ngươi dám lừa ta thì ta sẽ đánh chết ngươi."
…
"Phòng thu hình kia ở đây sao?"
Chung Thành nhìn con hẻm nhỏ hẹp: "Tên này là kẻ hiềm nghi các ngươi tìm được bằng phương pháp loại trừ à?"
"Đúng là ở đây."
Diệp An Ninh thay một bộ quần áo bình thường, tuy không có vẻ hiên ngang của đồng phục nhưng lại tôn lên dáng vẻ tinh xảo quyến rũ của nữ hài.
"Chẳng phải ngươi nói có rất ít người tới đây sao? Những chiếc xe này là thế nào?"
Chung Thành đi qua hẻm nhỏ, cảnh giác dừng bước, nhếch môi hỏi Diệp An Ninh.
Diệp An Ninh ngẩng đầu thì thấy hai chiếc xe việt dã màu đen lẳng lặng đứng trước cửa gỗ xập xệ của phòng thu hình. Mấy hán tử đứng trước xe cũng nhìn thấy bọn hắn, sắc mặt âm trầm.
"Người của Cẩm Tú."
Diệp An Ninh nhìn biển số xe quen thuộc, lẩm bẩm một mình, trong đầu hiện ra khuôn mặt vô cảm của Tô Bình Nam...
Nữ hài thoáng ngẩn ra khiến Chung Thành hiểu lầm. Nam nhân cho rằng biểu cảm này của nữ hài là vẻ ngơ ngác của cảnh sát ít ngoài làm nhiệm vụ trước tình huống đột ngột xảy ra.
"Hành động!"
Chung Thành là cảnh sát lâu năm từng thân chinh bách chiến, hắn biết rằng có được manh mối này khó khăn nhường nào, cho nên hắn không hề do dự.
Mấy cấp dưới đi theo hắn sờ hông, phản ứng đầu tiên của các đồng nghiệp Thiên Nam giúp Chung Thành hiểu ra trong này chắc chắn có một số việc không đơn giản như bề ngoài.
"Khoan đã."
Diệp An Ninh tỉnh táo lại, ngăn cản Chung Thành: "Đừng manh động. Với tình huống đột xuất này, ta phải gọi điện cho sư phụ."
"Gì cơ?"
Chung Thành không dám tin vào tai mình. Hắn đã cố gắng nói thật nhỏ, nhưng lời nói cực kỳ không khách sáo: "Những kiến thức ngươi học ở trường đi đâu hết rồi? Rõ ràng là tình huống này không bình thường, hiện tại phải quyết định thật nhanh. Ngươi đang làm gì thế?"
Khi nói chữ cuối cùng, mặt dù nam nhân không nói to, nhưng giọng điệu và sắc mặt cực kỳ nghiêm khắc.
Nữ hài không đáp lời, nhưng mấy cảnh sát lâu lăm giàu kinh nghiệm ở bên cạnh đồng loạt di chuyển, ngăn cản hành động của đám Chung Thành.
"Có chuyện gì mà ta không biết?"
Chung Thành nghiêm túc hỏi.
Nếu nói mỹ nữ Diệp An Ninh không có kinh nghiệm, thì hành động của mấy cảnh sát lâu năm đậm vẻ thăng trầm khiến hắn hiểu ra tính phức tạp của sự việc.
…
"Viễn ca, là cảnh sát."
Đàn em khom người nói nhỏ một câu. Lục Viễn cẩn thận lau sạch móc sắt trong tay rồi cầm lấy.
Đánh nhau thôi mà, chỉ cần không phải là Lục Viễn thì sự việc không quá ầm ĩ, tập đoàn Cẩm Tú đã quen.
Lục Viễn thong thả lau hai tay, sau đó mới đanh mặt cười gằn với Hạ Ngũ đang sợ hãi: "Trương Tập lấy bao nhiêu súng? Ngươi biết gì về hắn?"
Hạ Ngũ im lặng.
Lục Viễn cười dữ tợn: "Những việc ngươi đã làm đủ để phán ngươi hai mươi năm tù. Bây giờ ta thả ngươi đi, với sự cẩn thận của ngươi, làm gì có chuyện ngươi không để lại đường lui."
Sau mười mấy giây im lặng, Hạ Ngũ lên tiếng: "Ta không biết nhiều lắm. Ngươi nói phải giữ lời."