Cuộc gọi đến Lưu Ba Đào đã kết nối.
"Hành động tùy theo tình hình. Tô Bình Nam luôn xảo quyệt, tuyệt đối đừng để hắn trả thù. Xem ra hắn cũng đang tìm lũ cướp kia. Rất nhiều chuyện hắn làm có hiệu suất hơn chúng ta, cứ đi theo bọn hắn."
Diệp An Ninh còn chưa trả lời đã bị Chung Thành cướp điện thoại: "Ngươi có biết làm như vậy là thất trách không?"
"Ta cần kết quả. So với ngươi, ta càng không thể thất bại."
Lưu Ba Đào không giải thích thêm mà cúp máy luôn.
"Ta sẽ điều tra rõ."
Chung Thành trả điện thoại cho Diệp An Ninh: "Nếu các ngươi nói dối, chứng tỏ các ngươi thối nát từ trên xuống dưới."
Giọng nói của nam nhân rất nghiêm túc: "Nhớ kỹ một câu, chúng ta là cảnh sát!"
Diệp An Ninh nhìn bóng lưng Chung Thành đi xa rồi lại nhìn mấy đồng nghiệp không cho là đúng, cắn môi nói: "Các ngươi theo dõi đi, ta muốn gặp Tô Bình Nam."
Lão Trương nhìn bóng lưng nữ hài đi xa, lắc đầu bảo: "Vẫn còn non lắm." Sau đó hắn công khai bấm số điện thoại của Lục Viễn trước mặt các đồng nghiệp khác. Nhưng nhìn vẻ mặt của mấy người này, hiển nhiên đây không phải lần đầu tiên.
"Giám đốc Lục, ta là lão Lưu đây. Hiện tại ta đang ở ngoài cửa. Đúng đúng, không chỉ mấy người chúng ta, sự việc hơi phức tạp."
Mấy phút sau, xe ở trước cửa phòng thu hình rời đi.
Trong lúc đó, Lục Viễn gật đầu với mấy người lão Lưu rồi mới nghênh ngang rời đi.
Trong phòng chiếu phim mờ tối, Hạ Ngũ bị trói chặt hai tay ném dưới ghế, khuôn mặt đờ đẫn.
…
"Sáu súng trường, ba súng ngắn, thêm bảy trăm viên đạn và hơn ba mươi lựu đạn?"
Trong văn phòng ở tầng cao nhất tòa nhà Cẩm Tú, Tô Bình Nam nghe số liệu Lục Viễn báo lại, ánh mắt rất tỉnh táo: "Hắn lấy nhiều đồ như vậy nhưng chỉ bắn mấy phát ở Dịch vụ ăn uống Cẩm Tú?"
"Bảy phát."
Lục Viễn trả lời.
"Mở camera giám sát ra."
Nam nhân nói xong, trên màn hình xuất hiện khung cảnh, mặc dù chất lượng hình ảnh hơi thấp nhưng vẫn có thể nhìn rõ.
"Hai tên này đi vào kho bạc, rõ ràng là ba lô của bọn hắn trống không." Ngón tay Tô Bình Nam lướt qua màn hình, rồi lại chỉ vào Trương Tập ở một chỗ khác trong màn hình: "Người này chắc là Trương Tập. Trong ba lô của hắn vẫn còn đạn dược, nhưng không dùng nhiều."
Lục Viễn quan sát rất kỹ: "Quả thật động tác của hắn rất mượt."
"Vậy tại sao bọn hắn phải mua nhiều đồ như vậy? Điều này không hợp lẽ thường, cũng không phải thói quen của bọn hắn."
Tô Bình Nam mở một tệp tài liệu dày trên bàn làm việc, chỉ vào máy trang rồi nói: "Trong này phân tích rất kỹ, trước mỗi lần gây án bọn hắn đều đi mua súng. Nhưng bất kể người này tự cao hay tự tin, hắn chỉ lấy đủ trang bị."
Chung Thành không ở đây, nếu không hắn sẽ giật mình kinh hãi khi nhìn thấy những hồ sơ này. Hồ sơ đặt trước mặt Tô Bình Nam không có gì đặc biệt, nhưng lại là tài liệu về toàn bộ diễn biến vụ án mà hắn vất vả sửa sang lại.
Tay trái của Tô Bình Nam gõ bàn, ánh mắt càng lúc càng sáng: "Hắn mua nhiều đồ như vậy, đáp án chỉ có một: "Hắn không định làm một lần liền thu tay!"
Từ tính cách của Trương Tập ở thời không kia kết hợp với phân tích vụ việc, Tô Bình Nam dựa theo trực giác đưa ra một phán đoán kinh người.
"Gì cơ?"
Lục Viễn không dám tin phán đoán của lão đại.
"Nếu ta đoán không lầm thì mục tiêu của hắn vẫn là ta."
Tô Bình Nam ngừng gõ bàn, nhất thời trong văn phòng yên tĩnh chỉ có âm thanh từ video giám sát.
Nghĩ đến lời nói phách lối của Trương Tập sau khi bị bắt ở thời không kia, Tô Bình Nam u ám nói: "Hắn muốn giẫm lên vị trí của ta trong giang hồ."
"Tinh tinh!"
Điện thoại trên bàn làm việc của nam nhân đột ngột đổ chuông.
"Nam ca, đã tìm ra chiếc xe kia. Hắn vừa mới đi qua trạm thu phí ở quốc lộ Thiên Hà, chắc là đi Lâm Hải."
Giọng điệu của Đỗ Cửu rất hưng phấn: "Ta đã bảo Long Đào xác nhận video, đúng là chiếc xe kia, cũng là mấy người kia."
"Ta biết rồi."
Tô Bình Nam cúp máy: "Ta đoán đúng rồi."
Nam nhân châm xì gà: "Mục tiêu của hắn là khoản tiền ở Lâm Hải."
"Chúng ta làm thế nào?"
Lục Viễn lập tức đứng dậy.
"Lâm Hải phong thuỷ tốt, để cho bọn hắn kiếp sau đầu thai thật tốt."
Tô Bình Nam dập tắt điếu xì gà trong tay.
...
Khi Lâm Đại Hoa đuổi kịp Mộ Dung Thanh Thanh, nữ nhân đã ngồi ngay ngắn trong xe. Thấy chàng trai thở hồng hộc chạy tới, nữ nhân nhíu mày hỏi: "Còn có việc gì à?"
"Đại ca của ta chịu thua, hắn bảo ta đưa cho ngươi cái này."
Đối mặt với ánh mắt sắc như dao của nữ nhân, Lâm Đại Hoa run bần bật.
Mộ Dung Thanh Thanh nhìn tờ báo ướt sũng trên đôi tay run rẩy của Lâm Đại Hoa.
"Vứt đi."
Xuyên qua cửa sổ xe khép hờ, nữ nhân nhìn khuôn mặt non nớt, cặp kính cận nho nhã lịch sự và hai chân run rẩy của Lâm Đại Hoa, mỉm cười bảo.
"Bạn nhỏ à, con đường này ngươi không đi được đâu, đổi nghề đi!"
Rõ ràng là giang hồ đẫm máu và hiểm ác không phải nơi chàng trai cầm ngón tay cũng suýt ngất xỉu này chen chân. Nữ nhân hiếm khi cất lời khuyên nhủ.
"Ta biết. Đây là việc cuối cùng ta giúp Tiểu Bắc ca."
Nói xong Lâm Đại Hoa nở nụ cười còn khó coi hơn cả khóc: "Nhưng mà cứ vứt cái này đi như thế à?"
Cửa sổ xe nâng lên, nữ nhân gật đầu với hắn, chiếc xe nhanh chóng lao đi. Từ đầu đến cuối Lâm Đại Hoa không có can đảm hỏi vấn đề mình muốn hỏi nhất.
"Rốt cuộc ngươi thắng như thế nào?"
Đây cũng là câu đố mà nhiều năm sau hắn mới có lời giải.
...
"Kẻ cướp tập đoàn Cẩm Tú tên là Trương Tập, lão đại muốn hắn kết thúc ở Lâm Hải, tiễn hắn đi đầu thai."
Nữ nhân cúp điện thoại, mỉm cười nhìn Để Diệu Dương đang lái xe phía trước: "Quay lại, chúng ta đi giết người."
"Di Lặc không ở đây, ta thắp hương."
Để Diệu Dương nhếch miệng cười to, ánh mắt tràn đầy ngông cuồng không sợ hãi.
Tô Bình Nam nói muốn tiễn Trương Tập đi đầu thai, vậy thì tập đoàn Cẩm Tú khổng lồ lập tức bắt đầu dốc toàn lực hành động.