Mà lúc này, Diệp An Ninh gõ cửa văn phòng Tô Bình Nam.
"Ngươi muốn gặp ta?"
Tô Bình Nam nhìn nữ hài mặc đồ bình thường, ánh mắt lóe lên vẻ kinh diễm.
"Đúng vậy."
Lúc tới đây Diệp An Ninh có rất nhiều lời muốn nói, nhưng nhìn khuôn mặt vô cảm của nam nhân, không hiểu sao nàng lại im lặng.
Tô Bình Nam cũng không vội hỏi, hai người cứ thế im lặng nhìn nhau.
"Tô tổng, thu tay đi."
Mãi lâu sau nữ hài mới mím môi, thốt ra một câu.
"Thu tay?"
Tô Bình Nam hơi kinh ngạc: "Ta đã làm gì mà khiến cảnh sát Diệp cố ý chạy đến đây nói câu này?"
"Tin tức đã lan truyền ầm ĩ, Tiểu Hồng Bào ra giá một nghìn vạn treo giải bán mạng. Không hổ là tập đoàn Cẩm Tú, quả nhiên rất hào phóng. Nhưng ngươi có biết là mình đang trắng trợn coi thường pháp luật, cũng là trắng trợn coi thường chúng ta hay không?"
Diệp An Ninh vừa tức giận nói, vừa quan sát văn phòng quen thuộc này. Có thể thấy căn phòng này không thay đổi gì so với lần trước, chẳng qua trên giá sách có thêm không ít sách, bia đấm bốc cũng đã đổi sang cái mới. Có thể thấy cuộc sống của nam nhân này chẳng khác gì khổ tăng.
"Chứng cứ đâu?"
Nam nhân nhún vai, bày ra dáng vẻ ranh mãnh mà nữ hài chưa từng thấy khiến nàng ngẩn ngơ.
"Đối phương tên là Trương Tập."
Tô Bình Nam nhìn nữ hài đang tức giận, hiếm khi tâm trạng vui vẻ, bèn mỉm cười bổ sung thêm một câu.
Mà câu nói này hệt như sấm đánh bên tai nữ hài. Diệp An Ninh vốn cẩn thận tỉ mỉ, nàng hiểu ra đối phương đã lấy được thứ mình muốn, rất có thể là ngay lúc này, ở một nơi nào đó đang xảy ra một hồi chém giết kinh tâm động phách.
Tô Bình Nam còn nói tiếp: "Từ tháng ba năm ngoái đến nay, hắn đã gây ra sáu vụ án, mười bốn mạng người. Thời gian gần hai năm, xin hỏi pháp luật ở đâu? Cảnh sát ở đâu?"
Nam nhân châm xì gà, giọng nói thản nhiên.
"Chính nghĩa có thể đến muộn, nhưng tuyệt đối không vắng mặt."
Diệp An Ninh dốc hết can đảm, đôi mắt đẹp trợn trừng nhìn nam nhân có vẻ bình tĩnh nhưng thật ra rất ngông cuồng, kiệt ngạo kia.
"Chính nghĩa đến muộn không phải là chính nghĩa."
Nam nhân cười khẽ: "Ta rất hi vọng ngươi mãi luôn cho rằng câu nói vừa rồi của ngươi là đúng. Nếu thật sự có một ngày như vậy, ta có thể giúp ngươi một lần."
Lúc này không ai ngờ rằng Tô Bình Nam một lời thành sấm.
"Nói đi, tìm ta có việc gì?"
Rốt cuộc Tô Bình Nam cũng đi vào chuyện chính: "Ta sẽ không thừa nhận chuyện vô căn cứ. Ngươi không có chứng cứ."
"Trước khi đến đây ta đã gặp Lục Viễn."
Diệp An Ninh chỉnh lại mái tóc dài của mình. Không biết tại sao sự thẳng thắn của nam nhân khiến tâm trạng nàng vui vẻ. Nữ hài hé môi cười nhẹ: "Rất nhiều người đều trông thấy. Có một số việc không ém được, sớm muộn gì cũng xảy ra chuyện."
"Có một số việc chỉ cần khống chế tốt thì vĩnh viễn trở thành bí mật."
Tô Bình Nam khẽ mỉm cười.
...
Hạ Ngũ bị trói cả hai tay, mất bao công sức mới bò dậy được. Bởi vì dùng sức quá mạnh, máu mũi lại trào ra, chẳng mấy chốc bộ quần áo vốn lấm lem của nam nhân đã loang lổ vết máu.
"Mẹ kiếp!"
Nét mặt Hạ Ngũ dữ tợn.
Đám gia hỏa hung ác kia đi rồi, nhưng không thực hiện theo ước định tha cho mình, mà trói mình ở đây chứng tỏ muốn diệt mình. Sao hắn có thể không tức giận cho được.
Cửa lại bị đẩy ra, tiếng két vốn quen thuộc giờ đây trở nên chói tai.
Năm hán tử bước đi thận trọng, cộng thêm dáng vẻ sờ hông khiến Hạ Ngũ tái mét mặt mày.
Mặc dù đối phương mặc trang phục bình thường, nhưng hắn vẫn ngửi thấy mùi của đối phương.
Cớm!
Lão Lưu vào phòng nhìn Hạ Ngũ mang ánh mắt oán hận, còn đang chảy máu ròng ròng, sau đó mỉm cười chỉ vào mũi hắn: "Xảy ra chuyện gì vậy?"
Hạ Ngũ lạnh lùng đáp: "Xảy ra chuyện gì, hẳn là ngươi biết rõ hơn ta."
"Ồ."
Lão Lưu phớt lờ thái độ của Hạ Ngũ, hơn nữa còn phối hợp nói: "Tuyến trên của ngươi là Nhậm lão cửu của Thải Vân Chi Nam đúng không?"
Hạ Ngũ không trả lời.
"Ngươi đến Thiên Đô đã một năm rưỡi, có ít nhất bốn vụ án liên quan đến ngươi, vì ngươi mà có ít nhất năm người mất mạng."
Lão Lưu vỗ vai đối phương: "Thấp nhất là hai mươi năm. Nếu như giữa chừng ngươi mắc bệnh nặng các thứ thì đời này ngươi đừng hòng ra ngoài."
Sắc mặt Hạ Ngũ tái nhợt: "Ta sẽ khai báo. Kẻ lấy hàng cướp tập đoàn Cẩm Tú có biệt danh Lão Ưng, hắn đã lấy..."
Nam nhân khai hết mọi chuyện, nhưng điều nằm ngoài dự đoán của hắn là dường như mấy người trước mặt không thấy hứng thú, khiến hắn thấp thỏm bất an.
"Tìm thấy rồi."
Sắc mặt lão Lưu thay đổi, đồng nghiệp tìm được một khẩu súng phía sau tivi ở phòng thu hình, đưa cho hắn.
Lão Lưu cầm lên ước lượng rồi ngửi nòng súng: "Không có mùi mỡ bò, súng này đã bắn rồi hả?"
Hạ Ngũ cắn chặt môi, nhìn chằm chằm lão Lưu không nói gì.
"Từng giết người đúng không? Ngươi đã từng nghĩ đến chuyện một viên đạn đáng giá tám mươi vạn chưa?"
Dứt lời lão Lưu nhìn đối phương và nở nụ cười kỳ lạ, sau đó bóp cò bắn vào cánh tay mình trước ánh mắt kinh ngạc của đối phương.
...
"Ngươi có ý gì?"
Diệp An Ninh không hiểu ý trong câu nói này của Tô Bình Nam.
Lúc này, điện thoại của nữ hài đổ chuông, âm thanh ở đầu dây bên kia rất ầm ĩ: "Tên ở phòng thu hình nổ súng trong quá trình bắt giữ!"
"Gì cơ?"
Đột nhiên nữ hài đứng bật dậy.
"Lão Lưu trúng đạn, bắn chết tại chỗ."
Câu nói của đối phương khiến nữ hài yên tâm. Đột nhiên Diệp An Ninh đột cúp máy, nhìn nam nhân vẫn mỉm cười phía đối diện, trong lòng lạnh căm.