"Ngươi có biết một cái hòm to bằng này chưa bao nhiêu tiền không?"
Trong phòng VIP duy nhất ở tận cùng bên trong nhà hàng nhỏ bên cạnh chợ hải sản trên đường Xa Thủy, nhóm Trương Tập cũng ở bên trong.
Nhị Hổ vẫn luôn theo dõi tuyến đường hoạt động của chiếc xe kia. Sau khi trở về, hắn khoa tay múa chân miêu tả kích cỡ, ngay câu nói đầu tiên đã khiến ánh mắt mọi người nóng rực như lửa: "Sáu hòm."
"Không chỉ sáu hòm."
Trương Tập quan sát xung quanh, khi thấy khoảng cách với thực khách ngồi gần nhất cũng đủ an toàn, hắn mới lên tiếng: "Một hòm hai trăm bốn mươi vạn, khoảng hai mươi lăm cân, chắc hẳn còn ba hòm."
"Nhiều thế?"
Mắt Tiểu Xuyên đỏ ngầu.
"Lão đại, ngươi lấy tin tức từ đâu? Tuyến đường chính xác như vậy, không phải là tán gái moi tin nội bộ đấy chứ?"
Sa Bì bật cười xen lời.
"Không phải lần nào cũng phải dùng đến bạo lực."
Trương Tập mỉm cười, không trả lời thẳng mà nói sang chuyện khác.
"Sắp đến giờ rồi, chuẩn bị hành động."
…
Diệp An Ninh không biết tại sao mình lại đồng ý ăn cơm với nam nhân ma quỷ này, hơn nữa còn là nhà hàng Tây England hot nhất Thiên Đô hiện nay.
"Đây cũng là sản nghiệp của ngươi sao?"
Nhìn nhân viên phục vụ cung kính, cùng với phòng VIP không mở cho người ngoài, Diệp An Ninh hỏi.
"Không phải."
Nam nhân ga lăng kéo ghế cho nữ hài, mỉm cười trả lời: "Đây là nhà hàng mà Định Bắc và bạn của nàng nghịch chơi thôi, xem như ta có cổ phần."
"Có lãi không?"
Mặc dù đang ở tầng ba, nhưng nữ hài vẫn để ý đến khung cảnh vắng vẻ dọc đường, rồi lại nhìn giá cả khiến người ta líu lưỡi trên thực đơn trong tay nhân viên phục vụ tóc vàng mắt xanh, không kìm được hỏi.
"Không lãi, lỗ vốn."
Tô Bình Nam thuần thục gọi món, vừa cười vừa nói: "Chẳng qua là cùng Định Bắc nghịch chơi, xem như rèn luyện tư duy kinh doanh của nàng mà thôi."
"Cũng phải, mấy ai ăn nổi chứ?"
Diệp An Ninh nhẩm tính chi phí của bữa cơm này, con số khiến nàng đứng ngồi không yên: "Lần sau ta sẽ mời lại ngươi, nhưng không thể ăn món đắt như vậy."
"Được."
Tô Bình Nam gật đầu.
Hắn không nói hết sự thật với Diệp An Ninh.
Đúng là nhà hàng này lỗ vốn.
Nhưng mục đích của nó không phải kiếm tiền, mà là một nước cờ mà Tô Bình Nam tạo ra trong vòng quan hệ Cẩm Tú.
Thời kỳ này rất nhiều người cho rằng trăng nước ngoài tròn hơn trăng Hạ quốc, nhất là đám con cháu quan chức và con nhà giàu. Khung cảnh tao nhã cùng với giá tiền khiến ta chùn bước chính là nơi tốt nhất để bọn hắn phô bày thân phận của mình.
Đừng coi thường sức mạnh của những người này.
Có đôi khi pháo đài khó công phá nhất từ bên ngoài lại không chịu nổi một kích từ bên trong. Vì vậy nhà hàng này lấy danh nghĩa của Tô Định Bắc xuất phát từ sự cẩn thận của Tô Bình Nam, cố gắng tiêu trừ dấu vết của Cẩm Tú ở nhà hàng này. Từ lúc khai trương đến nay có ít nhất ba đại nhân vật lên thuyền Cẩm Tú, không thể bỏ qua công lao của nhà hàng này.
Hiện tại đừng nói là Thiên Đô, thanh niên có chút thân phận ở Thiên Nam ai mà chẳng lấy một tấm thẻ VIP ở đây làm tự hào?
Một khi được yêu thích, vậy thì sức mạnh tư bản của Cẩm Tú sẽ thuận lợi mọi bề.
Tốc độ lên món không nhanh, nữ hài ngẫm nghĩ giây lát rồi thình lình hỏi.
"Ngươi tìm được Trương Tập rồi sao?"
Nữ hài rất thông minh, không hỏi về vụ bắt người nổ súng khiến nàng loáng thoáng cảm thấy bất an, mà đổi một đề tài khác.
"Trương Tập?"
Tô Bình Nam nở nụ cười: "Câu hỏi này có rất nhiều đáp án, phải xem ngươi hỏi ta ở góc độ thân phận nào."
Phải nói là hào quang trên người nam nhân quá dọa người, nếu ném bỏ tất cả những thứ này thì Tô Bình Nam thuộc kiểu người có ngoại hình cực kỳ anh khí. Âm nhạc du dương, dường như mỗi lần Tô Bình Nam đến đây, làn điệu Casablanca này sẽ vang lên êm ái.
"Có thể kết bạn được không?"
Diệp An Ninh thầm vui vẻ, nàng hơi kinh ngạc trước phản ứng của mình.
"Được."
Tô Bình Nam nhìn gương mặt trắng nõn đột nhiên ửng hồng của Diệp An Ninh, mỉm cười gật đầu: "Nếu trả lời từ góc độ bạn bè."
Điện thoại di động đặt trên bàn của nam nhân bỗng đổ chuông. Hắn nhìn vẻ mặt hiếm khi e thẹn của Diệp An Ninh, suy nghĩ giây lát rồi dứt khoát bắt máy, không tránh đối phương.
"Tất cả đã sắp xếp ổn thỏa, sáu người đều có mặt."
Diệp An Ninh nghe rõ giọng nói của một nữ nhân.
"Chuẩn bị tốt thì hành động."
Giọng điệu Tô Bình Nam bình tĩnh như đang nói về một chuyện cỏn con không đáng kể. Nam nhân cúp điện thoại, một sát cục đã khởi động.
Diệp An Ninh nhìn Tô Bình Nam vẫn bình tĩnh như thường, trong lòng chợt hiểu ra một chuyện.
E là hiện giờ nam nhân này trông có vẻ hiền lành, cho dù ăn nói đã trở nên tao nhã hơn, trang phục gọn gàng quý giá hơn, cũng không che giấu được bản chất thiết huyết tàn nhẫn của hắn.
…
Mặc dù nền kinh tế Lâm Hải phát triển rất mạnh, nhưng tốc độ đô thị hóa xây dựng không nhanh, cho nên đường xá rất nhỏ hẹp.
Địa điểm Mộ Dung Thanh Thanh và Lục Viễn lựa chọn là một ngõ nhỏ yên tĩnh, hai bên có ít nhà, rất ít người chứng kiến.
Hai bên giao chiến không tới mười phút.
Không bắn nhau pằng pằng như trong phim màn ảnh rộng, cũng không có tình tiết kịch tính trong phim ảnh sau này.
Giết người, trong một tổ chức từng kiếm sống bằng việc giết người như Hải Đông Thanh, đây chỉ là một việc trong tín ngưỡng của bọn hắn.
Càng giản đơn càng tốt.
Càng đơn giản chứng tỏ tình huống ngoài ý muốn càng ít, chứng tỏ mình càng an toàn. Nếu thiên thời địa lợi nhân hòa đều thuộc về mình, vậy thì chỉ cần một kích lôi đình mà thôi.
Vì vậy đối với tập đoàn Cẩm Tú mà nói, độ khó của việc này không phải giết người, mà nằm ở giải quyết hậu quả.