Hoàng lão tam là một trong số ít những người tận mắt chứng kiến cả quá trình sự việc xảy ra.
Hắn là dân cờ bạc. Sau khi thua hết nhà cửa, không còn bà xã, hắn thu tay lại. Bởi vì không tinh thông nghề nghiệp gì, hắn bèn mở một quán mạt chược trong ngõ Nam Thông.
Cuộc sống luôn tràn đầy bất ngờ.
Hắn đánh bạc không giỏi, nhưng nhân duyên tốt, quán mạt chược kinh doanh không tồi. Đương nhiên phần lớn công lao thuộc về Thủy sản Cẩm Tú.
Tuy tập đoàn Cẩm Tú làm việc bá đạo, nhưng về mặt tiền bạc rất công bằng, rất nhiều người nuôi thủy sản đều kiếm được tiền.
Hôm nay trời rét lạnh. Bình thường quán mạt chược của Hoàng lão tam mở cửa vào buổi trưa. Hắn rụt cổ trong gió rét kéo cửa cuốn, quét dọn tầng một như mọi ngày, sau đó mở cửa sổ tầng hai cho thoáng gió. Khi hắn chuẩn bị dựa vào cửa sổ hút điếu thuốc nghỉ ngơi, vô tình nhìn xuống thì thấy một cảnh tượng khiến hắn ngây người.
Có lẽ bởi vì quá sốc, cho nên Hoàng lão tam cứ thế nhìn chằm chằm bên dưới, thậm chí điếu thuốc lá đã cháy đến đầu lọc mà hắn không nhận ra.
"Pằng! Pằng!"
Tiếng súng trầm đục vang lên như nã pháo. Đây là lần đầu tiên trong hơn ba mươi năm cuộc đời hắn nghe thấy tiếng súng.
Một trận chém giết trần trụi trong ngõ nhỏ cứ thế bày ra trước mắt hắn.
...
Đúng là có người nổ pháo.
Không biết hai đầu ngõ Nam Thông bị mấy chiếc xe chặn kín từ khi nào, các loại pháo hoa đắt đỏ trắng trợn bắn thả phanh trên đường.
Khói xanh và tiếng pháo đinh tai nhức óc vang lên khiến không ít người trên đường bịt tai lại.
Hiển nhiên hai bên rất có thế lực và địa vị, thái độ nhắm mắt làm ngơ của mấy cảnh sát giao thông đứng ở giao lộ cũng nói lên rất nhiều vấn đề.
Tiếng pháo vẫn tiếp tục, dường như cả hai bên đều muốn áp đảo đối phương về mặt khí thế. Chẳng mấy chốc, càng có nhiều pháo hơn được bắn ra.
Có rất ít người biết chân tướng tàn khốc giấu sau màn ăn mừng xa xỉ như vậy.
…
Đầu tiên Hoàng lão tam nhìn thấy bóng lưng một nữ nhân.
Giống với đại đa số người, khi nam nhân nhìn nữ nhân, nhất là nữ nhân xinh đẹp, ánh mắt sẽ dừng lại lâu hơn. Huống chi nhìn vóc dáng sau lưng của nữ nhân rất đẹp.
Chiếc áo khoác màu xanh dáng dài phô bày dáng người của nàng, phong cách khác với nữ hài tử ở thị trấn này.
"Lẽ nào là hàng xóm mới? Phải tìm cơ hội làm quen mới được."
Đây là ý nghĩ của Hoàng lão tam tại mười giây trước khi sự việc xảy ra. Nhưng động tác tiếp theo của nữ nhân lập tức đánh bay suy nghĩ của hắn lên chín tầng mây.
Ngõ nhỏ không rộng.
Hoàng lão tam chăm chú nhìn nữ nhân. Không phải hắn có ý nghĩ ti tiện gì, mà là nữ nhân bước đi nhẹ nhàng đến lạ, rất giống một con mèo.
Nhanh nhẹn mà ưu nhã.
Phía trước nữ nhân là một chiếc xe việt dã. Hoàng lão tam nhìn thấy nữ nhân đẩy chiếc xe đạp vừa vặn chặn trước mặt đối phương.
Tài xế hạ cửa sổ xe.
"Mỹ nữ, phiền ngươi nhường đường một chút."
Bởi vì góc độ nên Hoàng lão tam chỉ có thể nhìn thấy nửa mặt tài xế, nhưng vừa nghe là biết khẩu âm vùng khác.
Một giây sau, huyết quang xuất hiện.
...
"Ai cũng bảo ông chủ Tô kiếm tiền tính theo giây, người bình thường rất khó gặp. Có thể cho ta biết tại sao ngươi lại muốn mời ta ăn cơm không?"
Nữ hài biết nam nhân này chắc chắn sẽ không quay đầu, cho nên dứt khoát bỏ qua nghi vấn trong lòng, hỏi chủ đề của bữa cơm ngày hôm nay.
"Hiện tại ông chủ Tô cũng là người có học, ta không cho rằng bằng cấp của ta có thể giúp ngươi việc gì."
Tô Bình Nam cười khẽ: "Bởi vì một câu nói."
Nam nhân rất ga lăng rót cho nữ nhân nửa ly rượu vang: "Lần trước gặp mặt ngươi từng nói ngươi ngửi được mùi hương mặt trời. Ta rất thích câu này, đây là nguyên nhân."
Nữ nhân mờ mịt.
...
Động tác của nữ nhân thật sự giống một con mèo.
Khoảnh khắc tài xế hạ cửa kính xe, nữ nhân hành động. Hoàng lão tam hoàn toàn không nhìn rõ động tác của nàng, chỉ thấy tài xế đột nhiên che cổ.
Máu tươi phun ra ngoài, trên kính chắn gió toàn là màu đỏ thẫm.
Hoàng lão tam ngây người.
Hắn chẳng khác gì một con vịt bị bóp cổ, trong cổ họng bất giác phát ra tiếng ú ớ.
Nữ nhân một kích thành công, dứt khoát nghiêng người, động tác hoa lệ và ưu nhã như vận động viên thể thao, tránh ở góc chết chỗ tấm chắn trước xe.
Người trên xe phản ứng rất nhanh.
Mấy cây súng trường màu đen gần như lập tức bắn ra. Tiếng súng trầm đục và tiếng pháo đầu ngõ hòa lẫn vào nhau. Ở vị trí mới rồi của nữ nhân đã đầy vết đạn gồ ghề.
"Đóng phim à?"
Hoàng lão tam không thể nào tin được mình tận mắt chứng kiến một trận chiến kinh tâm động phách như vậy. Hắn dụi mắt đầy khó tin.
Sự việc vẫn chưa kết thúc.
Một chiếc xe việt dã màu đen gào rú lao ra ngoài, tông thẳng vào đuôi chiếc xe đang bắn điên cuồng.
Âm thanh va đụng kịch liệt khiến Hoàng lão tam ê răng. Để tránh cho bản thân kinh ngạc thốt ra tiếng, Hoàng lão tam bịt kín miệng mình như đàn bà.
Hắn biết việc đúng đắn nhất mình phải làm lúc này là đóng cửa sổ, sau đó trốn trong phòng chờ sự việc kết thúc. Nhưng không hiểu sao cảnh tượng khiến người ta phát cuồng trước mặt cứ thu hút ánh mắt của hắn như nam châm.
Trong cú tông xe, nữ nhân đã lộn một vòng, nhanh lẹ nhảy lên mái hiên thấp tè trong ngõ nhỏ, sau đó biến mất không còn bóng dáng.
Rốt cuộc Hoàng lão tam cũng nhìn thấy mặt nàng.
Cho dù chỉ nhìn thoáng qua, gương mặt xinh đẹp với hai hàng lông mày anh khí ấy cũng khắc sâu trong đầu nam nhân nửa đời chán nản này.
Cuộc giết chóc vẫn còn tiếp tục.
Tám chín hán tử nhảy từ chiếc xe phía sau xuống. Bọn hắn đều mặc vest đen, đầu húi cua, trên gương mặt cứng rắn tràn đầy lạnh lùng.
Khí thế cuồng dã bưu hãn này cực giống báo săn trong bản tin thế giới động vật. Bọn hắn giơ súng điên cuồng bắn chiếc xe phía trước cứ như không cần tiền.