Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi (Dịch)

Chương 982 - Chương 982: Dù Chết Cũng Phải Mang Theo Xuống Mồ.

Chương 982: Dù chết cũng phải mang theo xuống mồ. Chương 982: Dù chết cũng phải mang theo xuống mồ.

Mười lăm phút sau, điện thoại của nữ hài đổ chuông.

"Ngươi đang ở đâu? Đi Lâm Hải với ta." Trong điện thoại, giọng nói của Lưu Ba Đào có phần cay đắng.

"Sao vậy sư phụ?"

Chỉ cần không đối mặt Tô Bình Nam, Diệp An Ninh lập tức khôi phục dáng vẻ cẩn thận và bình tĩnh thường ngày.

"Nhóm tội phạm kia đã sa lưới ở Lâm Hải. Sáu người không thiếu một ai, toàn bộ bị bắn chết tại chỗ. Chỉ có thể nói Kỳ Đồng Ủy vận khí nghịch thiên. Nghe nói đúng lúc hắn ăn cơm với đội trưởng Hoàng phòng thủ trên biển. Vũ khí của bộ phận phòng thủ trên biển không phải băng nhóm tội phạm này có thể chống đỡ. Lần này tên kia hóa rồng rồi."

Lưu Ba Đào rất tin tưởng học trò của mình, cho nên không che giấu giọng điệu ghen tỵ và cay đắng.

"Kỳ Đồng Ủy? Con rể của ông chủ Lương?"

Diệp An Ninh không hiểu nổi tại sao sự việc lại thành ra thế này, nhưng nàng tin chắc có bóng dáng của Tô Bình Nam.

"Đúng vậy! Khi tên này quỳ xuống ở đại học Thiên Đô, ta đã nói tương lai của hắn rất ghê gớm. Bây giờ không ai có thể ngăn hắn phất lên được nữa."

Diệp An Ninh biết sư phụ nói đến màn Kỷ Đồng Ủy cầu hôn ở sân tập trường đại học. Quả thật lúc đó chuyện này cực kỳ oanh động. Dù sao sinh viên theo đuổi giáo viên cũng là chuyện hiếm thấy.

Cuộc gọi vẫn tiếp tục.

Lưu Ba Đào nói tiếp: "Cho ngươi đi, một là bàn giao một số thủ tục, hai là kết thiện duyên, sau này sẽ giúp ích cho ngươi. Nếu không nắm lấy cơ hội lần này, tương lai hệ thống cảnh sát sẽ không có sân khấu cho ta thể hiện."

"Sư phụ, ta cảm thấy..."

Nữ hài đang nói dở thì câu nói "chúng ta là bạn" của Tô Bình Nam ma xui quỷ khiến vang lên bên tai nàng. Diệp An Ninh do dự chốc lát, cuối cùng không nói tiếp.

"Được rồi, không nói chuyện nữa."

Lưu Ba Đào đang thấp thỏm bồn chồn không phát hiện ra giọng điệu của học trò hơi khác thường: "Mau trở về đi. Cảnh sát Chung ở Quảng thành cũng đi cùng, đừng để hắn đợi lâu."

Nữ hài im lặng cúp máy, đột nhiên nghĩ tới một câu nói của nam nhân trên bàn ăn.

"Tô tổng, tiền của ngươi tiêu cả đời không hết, cần gì phải nuôi nhiều người vô dụng như vậy. Có đôi khi bọn hắn sẽ gây ra rất nhiều rắc rối cho ngươi."

Đây là đề tài của nữ hài lúc đó, chưa hẳn không có ý khuyên bảo.

"Nuôi chó săn béo mập mới dễ đi săn. Tương tự, cho chim non ăn biến thành hùng ưng đại bằng mới có thể che phủ sơn hà cho ngươi."

Nam nhân trả lời.

"Kỳ Đồng Ủy là con ưng Tô Bình Nam nuôi."

Nữ hài nói chắc như đinh đóng cột, sau đó nổ máy.

...

Một tấm danh thiếp cứ như vậy mà được đặt trên bàn mạt chược màu xanh đậm.

Ánh mắt Hoàng lão tam tập trung vào bên trên.

Giám đốc công ty TNHH Thủy sản Cẩm Tú Tô Văn Văn.

Hoàng lão tam biết người trên tấm danh thiếp, đồng thời càng thêm xác định thân phận của đám nam nhân kia.

Đây không phải là điều đáng sợ nhất. Điều làm cho hắn hoảng sợ chính là người đưa danh thiếp đến không phải nam nhân như ưng như sói trong dự đoán của hắn, mà là một người hắn vạn lần không nghĩ đến.

Phó giám đốc công an Lâm Hải.

Thường Bưu.

“Gần đây tiểu tử ngươi không cá cược sao?”

Ánh mắt Thường Bưu rất lạnh khiến cho Hoàng lão tam sợ hãi trong lòng. Hắn được phân công quản lý trị an, ra tay rất nặng. Đám cướp đói lâu năm đều bị hắn bắt qua, khó tránh khỏi nhiều ít gì cũng lưu lại bóng ma tâm lý.

“Báo cáo, không cá cược. Quán mạt chược này chẳng qua chỉ là bạn bè đến giải trí, chơi nhỏ lắm.”

Hoàng lão tam theo phản xạ mỉm cười, nhưng trong lòng tràn ngập nghi hoặc. Thường Bưu đã sớm thăng chức, ngày thường tiểu lâu la như hắn đi ngang qua cũng không thèm liếc. Tại sao hôm nay lại đến đây vào thời điểm này?

Trong lúc do dự có nên báo cáo lại cảnh tượng kinh tâm động phách kia hay không, đối phương đã lên tiếng.

“Mở quán mạt chược không phát tài được đâu. Vợ của ngươi đi theo người ta cũng đã mấy năm rồi. Cầm đi, đừng nói ta không chiếu cố ngươi.”

Thường Bưu trịnh trọng đặt tấm danh thiếp lên bàn: “Hiện tại khu nuôi hàu Thiền Mẫn Mẫn có đại lý bán hàng độc quyền, đừng nói ca ca không nhớ tới ngươi.”

Nam nhân nói xong, vỗ vai Hoàng lão tam đang sợ ngây người: “Ngươi có nghe qua một câu chưa?”

Hoàng lão tam mờ mịt.

“Tai họa từ miệng mà ra, bệnh tật từ miệng mà vào.”

Mặc dù Thường Bưu đang cười nhưng ánh mắt lại lạnh giống như kết băng ngoài cửa sổ.

“Ta hiểu, ta hiểu.”

Hoàng lão tam giật mình gật đầu, trong lòng dâng lên cảm giác lạnh lẽo khiến cho hắn thậm chí không dám lớn tiếng hô hấp.

“Đừng có đoán mò.”

Thường Bưu đứng dậy: “Sau này ngươi sẽ là ông chủ Hoàng. Có rảnh thì xem ti vi đi, khi đó cái gì cũng sẽ hiểu.”

Nửa tiếng sau, tin tức khẩn cấp tại địa phương giúp hắn hiểu ý nghĩa trong lời nói của Thường Bưu.

“Huyện chúng ta đã phá được một vụ án giết người cướp của lớn. Đồng chí Kỳ Đồng Ủy đã dùng tinh thần không màng sống chết và dũng khí của mình…”

Còn nói cái gì nữa nhưng Hoàng lão tam bởi vì quá mức chấn kinh mà đầu óc trống rỗng. Đọc chương mới nhất tại VipTruyenGG.com

Nhưng hắn hiểu được một điều.

Sự việc nhìn thấy hôm nay dù chết cũng phải mang theo xuống mồ.

Hậu Long Đào cùng với mấy anh em tâm phúc của mình đến chơi bài.

Khác với những người khác đang khí thế ngất trời, Hậu Long Đào có vẻ tâm sự nặng nề.

Bình Luận (0)
Comment