Chương 983: Ngàn ngày phòng trộm
Quốc lộ từ Lâm Hải đến Ô thành đã trở nên tắc nghẽn do việc xây dựng một tuyến than đặc biệt.
Đủ loại xe tải chạy chậm nối đuôi nhau gầm rú, một chiếc xe buýt chạy bên trái bị một nam nhân xách túi bên đường ra hiệu dừng lại.
“Có đi không, tài xế?”
Lái xe thắng gấp, nói: “Vẫn còn ghế trống, đồ mang theo cũng được. Mỗi người mười bảy đồng, đi thì lên xe.”
Nam nhân đội chiếc mũ Lôi Phong kiểu cũ, đeo khẩu trang che kín mặt.
“Đi.”
Nam nhân gật đầu, nắm thật chặt cái túi sau lưng: “Mấy giờ thì đến nhà ga?”
“Hơn sáu giờ.”
Tài xế đạp ga chạy đi.
Nam nhân lên xe, đi thẳng xuống cái ghế trống ở vị trí cuối cùng, tùy ý đặt túi xách dưới chân, nhắm mắt giả vờ ngủ say.
Rất nhanh, nam nhân phát ra tiếng ngáy.
Trong quá trình xóc nảy, chiếc mũ của nam nhân lắc lư, lộ ra gương mặt của hắn.
Xương gò má nhô cao, lông mày thưa thớt, làn da ngăm đen, thô ráp. Ai biết hắn chắc chắn sẽ phát hiện ra nam nhân này không phải ai khác.
Chính là Trương Tập.
Lão Ưng quét ngang tám tỉnh mười ba thành phố.
…
Một trăm vạn.
Một túi xách toàn là tiền được Cẩm Tú ném cho hắn như ném rác. Sự thống khoái của đối phương khiến cho hắn có chút nghi ngờ có phải mình đang nằm mơ hay không.
Quả nhiên là Tiểu Hồng Bào. Từ nội tâm đến gương mặt của Hậu Long Đào chỉ viết một chữ phục.
Hắn hiểu, số tiền đó được đưa cho hắn nói rõ một điều, tập đoàn Cẩm Tú đã xác định được hành tung của Trương Tập. Về phần hắn có thể lấy được bao nhiêu tiền còn phải xem đối phương khi nào thì làm xong chuyện.
Nghĩ đến số tiền kia, trong lòng Hậu Long Đào nóng như lửa đốt.
Hắn là một người thông minh. Lời nói của Lục Viễn vẫn luôn quanh quẩn trong đầu hắn.
Hoan Hỉ ca vẫn còn đang ở bên ngoài tránh mặt, nhưng nhất định sẽ có lúc trở về. Đến lúc đó hắn phải làm sao bây giờ?
Mặc dù thái độ của Lục Viễn cho thấy Hoan Hỉ ca đã chọc giận Cẩm Tú, nhưng còn hắn thì sao?
Hắn phải làm gì? Ai biết được Hoan Hỉ ca có đả động đến thẻ đánh bạc của Cẩm Tú hay không? Nếu chẳng may có thì sao?
Trong lúc hắn đang mất hồn mất vía không biết làm sao, cánh cửa bị đẩy mạnh ra, gương mặt âm trầm của Lục Viễn xuất hiện trước mặt Hậu Long Đào.
“Mau giúp ta xác nhận một việc.”
Lục Viễn nhìn những người khác, sau đó rơi xuống người Hậu Long Đào.
Bốp.
Lục Viễn ném một xấp ảnh chụp vào trước mặt Hậu Long Đào: “Ngày đó, ta đã nhìn thấy mặt Trương Tập, nhưng trong tấm ảnh tại hiện trường, ta lại không tìm được người này. Ta muốn ngươi xác nhận lại. Việc này rất quan trọng.”
Nội dung có chút máu tanh trong tấm ảnh khiến con ngươi của Hậu Long Đào co lại thành mũi kim.
Hắn biết những người trong tấm ảnh. Bọn hắn chính là cánh tay trái tay phải của lão ưng Trương Tập. Mặc dù mặt bọn hắn dính máu nhưng Hậu Long Đào vẫn nhận ra được.
Động tác của Cẩm Tú đúng là nhanh. Tiểu Hồng Bào quả nhiên đủ hung ác.
Mặc dù không biết những người này đã xảy ra chuyện gì nhưng tử trạng cực kỳ thê thảm.
“Có tìm được hắn không?”
Trong ánh đèn có chút lờ mờ, Lục Viễn ngậm điếu xì gà, gương mặt dữ tợn như ác quỷ.
Một tấm lại một tấm.
Mười ba tấm ảnh, góc chụp nào cũng có, chụp rất kỹ. Hậu Long Đào nhìn rất chăm chú, lật xem hai lần mới ngẩng đầu, giọng điệu vô cùng khẳng định.
“Không có Lão Ưng.”
“Biết rồi.”
Mặt Lục Viễn không thay đổi: “Ta đi trước.”
Hậu Long Đào lo lắng đứng dậy nhìn theo bóng lưng của Lục Viễn. Liên quan đến chuyện tiền bạc, hắn một câu cũng không dám nói vào lúc này.
“Không thiếu tiền của ngươi đâu.”
Cảm xúc của Lục Viễn khôi phục rất nhanh. Khi ra cửa, hắn quay người lại, nhìn không ra vui buồn: “Hồng Bào ca rất tức giận về Hoan Hỉ. Đây là cơ hội hoàng kim của ngươi, bỏ qua là không còn nữa đâu.”
Giọng điệu của nam nhân vẫn bình tĩnh, nhưng khó mà che giấu được sát ý của hắn: “Nhớ kỹ, người không vì mình trời tru đất diệt.”
Nhìn Hậu Long Đào vẫn im lặng, Lục Viễn cười to rời đi, ý vị mỉa mai không sót chút nào trong tiếng cười.
Răng rắc.
Dưới ánh mắt kinh ngạc của đám đàn em, mâm sứ màu trắng trên bàn bị một quyền của Hậu Long Đào đánh nát.
“Chuyện gì vậy, Long ca?”
“Triệu tập anh em.”
Giọng nói của Hậu Long Đào vô cùng hung ác: “Thời điểm chúng ta làm chủ đã đến. Ai có gan thì theo ta đi tranh giành tiền đồ.”
…
Tòa nhà Cẩm Tú, tầng cao nhất.
Văn phòng của Tô Bình Nam.
“Đã lấy được tiền.”
Lục Viễn ngập ngừng một chút rồi nói: “Nhưng thiếu mất hai trăm vạn.”
Mặt Tô Bình Nam vẫn không chút biểu cảm nhìn tấm ảnh Lục Viễn mang đến. Một lúc lâu sau, hắn ngẩng đầu: “Vì sao Trương Tập lại không có trên xe? Sáu thi thể, vậy ai là người thay thế hắn?”
Lục Viễn im lặng.
“Có thể bễ nghễ tám tỉnh, nói rõ người này không đơn giản. Chín trăm vạn, chỉ lấy một phần thuộc về mình. Hắn nhịn được lòng tham, cho nên mới trốn được, đúng là không đơn giản.”
Nhìn biểu hiện của Lục Viễn, Tô Bình Nam mỉm cười: “Hắn có ác như thế nào cũng chỉ là một con chuột trong bóng tối, không lật nổi sóng gió gì đâu.” Tô Bình Nam nói đúng sự thật. Mặc dù Trương Tập cho rằng mình có thể đè ép Tiểu Hồng Bào một lần nhưng Tô Bình Nam thấy dân liều mạng độc hành như vậy không tính là đối thủ, cùng lắm cũng chỉ là một chướng ngại vật mà thôi.
“Là lỗi của ta.”
Mặc dù Tô Bình Nam không quá quan tâm nhưng Lục Viễn vẫn khom người nhận lỗi: “Ta không ngờ lại có người cả gan làm loạn như vậy, ta…”
“Không có đạo lý ngàn ngày phòng trộm.”
Tô Bình Nam khoát tay, cắt ngang lời Lục Viễn: “Huống chi tìm hắn cũng không khó.”
“Có manh mối gì sao?”
Lục Viễn kinh hỉ ngẩng đầu: “Lão đại, lần này ta sẽ đích thân đi.”