Chương 992: Chết dần chết mòn
“Chuyện chuyên nghiệp cứ giao cho người chuyên nghiệp làm.”
Tô Bình Nam không để ý đến thái độ của Cao Tiểu Cầm, vẫn ung dung nói tiếp: “Căn nhà này là dùng danh nghĩa thương nhân Cảng thành để mua. Toàn bộ quá trình mua sắm đều thông qua đầu tư ở nước ngoài nên không ai có thể phát hiện ra.”
“Thật xin lỗi, Tô tiên sinh.”
Cao Tiểu Cầm suy nghĩ mấy phút, sau đó đứng dậy: “Tục ngữ có câu vô công bất thụ lộc. Món quà này quá nặng, Cao Tiểu Cầm không nhận nổi.”
Nhìn theo bóng lưng rời đi của nữ nhân, Tô Bình Nam cũng không ngăn cản, vẫn thản nhiên châm điếu xì gà, không nhanh không chậm nhả ra mấy ngụm khói màu xanh, sau đó mới chậm rãi nói: “Bốn năm trước ngươi làm nhân viên thu ngân tại quầy bar, quen biết với Kỳ Đồng Ủy cũng ở đó. Hắn biết ngươi đã từng làm nhân viên phục vụ, nhân viên bán hàng, còn có nhân viên tiếp thị bia. Ta nói không sai chứ?”
Nữ nhân cũng không quay đầu lại.
Mỗi một bước đi của nàng đều rất khó khăn. Khí thế của nam nhân như mãnh thú cùng với lợi ích khiến cho người ta khó mà ngăn cản làm cho bước chân của nữ nhân liên tục gặp khó.
“Thậm chí hắn còn vì ngươi mà lạm dụng chức quyền, khiến cho cái tên cầm thú kia phải trả một cái giá rất lớn.”
“Nhưng sáu năm trước thì sao?”
Câu tiếp theo của Tô Bình Nam giống như sét đánh bên tai Cao Tiểu Cầm. Nàng đột nhiên dừng bước.
Quay người, biểu hiện của nàng thậm chí có chút sợ hãi: “Ngươi nói vậy là có ý gì?”
“Lưng giắt mười vạn quan tiền, cưỡi hạc xuống Dương Châu. Đó là thiên đường của nam nhân, nghe nói không có nữ nhân nào dễ chen chân vào những địa điểm có thể gọi là ngọa hổ tàng long ở Dương Châu.”
Tô Bình Nam nheo mắt nhìn chằm chằm nữ nhân trước mặt: "Năm đó ở Dương Châu, ma ma nổi tiếng nhất trong toàn bộ lĩnh vực giải trí của cả nước tên Mễ tỷ, đầu bài tiểu thư tên Liên muội, nghe nói người này phong hoa tuyệt đại vạn người mê, không biết Cao tiểu thư có quen biết hay không?”
Cao Tiểu Cầm cắn chặt môi nhìn nam nhân trước mặt giống như nhìn thấy quỷ, chật vật lắc đầu: “Ta chưa từng đến Dương Châu, đương nhiên không biết rồi.”
Giọng nói của nàng có chút khàn khàn.
“Vị đầu bài tiểu thư tên Liên muội là cây hái ra tiền của tú bà Mễ tỷ, có thể đi lên từ trong sờ soạng của nam nhân đương nhiên đều là nhân vật hung ác. Đáng tiếc nàng quá tham.”
Nam nhân không để ý đến Cao Tiểu Cầm lung lay như sắo đổ, tiếp tục nói giống như không có người bên ngoài.
“Làm tiểu tỷ được bao nuôi cũng phải có quy củ, chính là đeo bao cao su với ông chủ, uống thuốc với quan chức. Nhưng vị Liên muội này lại lén lút đổi thuốc, muốn nhờ con thượng vị. Không cần nghĩ cũng biết kết quả.”
Tô Bình Nam gảy tàn thuốc: “Vị chính cung nương nương rất ác độc, muốn lấy mạng, nhưng thủ đoạn của Mễ tỷ quá cao minh, đảm bảo ít nhất được một mạng người.”
“Ta không hiểu ngươi đang nói cái gì.”
Cao Tiểu Cầm quay người.
“Không tệ, rất có lòng dạ.”
Sắc mặt Tô Bình Nam lạnh lùng: “Đại Diêu Trang, cậu của ngươi đã hơn bốn mươi tuổi mà còn có con, đúng là gừng càng già càng dai.”
Câu nói này đã hoàn toàn đánh sụp Cao Tiểu Cầm. Nữ nhân không còn một chút ưu nhã và bình tĩnh như ngày thường. Sắc mặt của nàng tái nhợt, không còn chút máu: “Rốt cuộc ngươi muốn gì?”
“Ta muốn ngươi giúp ta khống chế hoàn toàn Kỳ Đồng Ủy.”
Tô Bình Nam không che giấu được sự cuồng ngạo của mình.
“Hắn đáng cho ngươi bỏ nhiều công sức như vậy sao?”
Câu nói này gián tiếp thừa nhận những gì Tô Bình Nam đã nói vừa nãy.
“Ta cần một người kiểm soát trong hệ thống cảnh sát, mà hắn thì cực kỳ phù hợp.”
Giọng điệu của nam nhân bá khí mười phần: “Lương gia không cho hắn điều mà hắn muốn. Dựa vào mạng lưới quan hệ của ta, thậm chí ta có thể giúp hắn bước vào vị trí mà ngay cả hắn cũng không dám tin, nhưng ta lại không yên tâm nam nhân lúc nào cũng muốn mình thắng thiên này. Mà ngươi chính là tử huyệt của hắn.”
Tô Bình Nam nói rất thẳng thắn.
“Dựa vào một căn biệt thự mà muốn thu mua ta? Ngươi không biết loại gái điếm như ta sau khi hoàn lương bình thường sẽ trung trinh không đổi sao?”
Không còn ngụy trang, giọng điệu của Cao Tiểu Cầm có mùi vị của sự tự chủ.
“Mua người thì phải mua luôn tâm.”
Tô Bình Nam nghiêm mặt: “Ta là người như thế nào, ngươi biết rất rõ. Ta biết có một điều kiện mà ngươi không cách nào từ chối được.”
“Nói đi.”
Hiện tại, Cao Tiểu Cầm nói chuyện rất gọn gàng và linh hoạt.
“Ta có một số bất động sản cho thuê ở Cảng thành. Cậu của ngươi có thể đến đó làm quản lý. Đứa bé kia cũng sẽ có trường học tốt nhất. Hơn nữa, ta sẽ dùng danh nghĩa của ngươi thành một quỹ. Ta cam đoan đứa bé kia ở lại Cảng thành, cả một đời cơm áo không lo.”
“Như vậy, ta vĩnh viễn sẽ không thoát khỏi lòng bàn tay của ngươi, ngươi cũng sẽ vĩnh viễn nắm giữ Kỳ Đồng Ủy. Ngươi quả nhiên rất biết làm ăn, Tô tổng.”
“Đã lâu rồi không ai dùng giọng điệu này nói chuyện với ta.”
Tô Bình Nam nhìn thoáng qua nữ nhân đang bộc phát bản năng bảo vệ con, hơi nghiêng người về phía trước: “Ta đã nói qua một câu, ta xưa nay không phải một tướng công thành vạn cốt khô. Cho nên, ngươi có thể yên tâm.”
Cao Tiểu Cầm sửng sốt.
Nàng vẫn luôn nghe về phúc lợi của tập đoàn Cẩm Tú. Mặc dù nam nhân trước mặt có tiếng tâm ngoan thủ lạt, nhưng hắn không hề bạc đãi người bên dưới. Đó cũng là lý do nhiều người nguyện ý bán mạng vì hắn.
Nữ nhân nghĩ như vậy, cho nên cũng không phản bác.
Suy nghĩ một chút, nữ nhân cũng không còn do dự, ngược lại thấp thỏm hỏi một câu: “Mễ tỷ vẫn ổn chứ?”
Đối với nữ nhân đã giúp nàng một đại ân, trong lòng Cao Tiểu Cầm vẫn luôn cảm thấy áy náy. Lúc đó, tuổi tác của nàng quá nhỏ. Mặc dù nàng rất thông minh, nhưng vẫn bị dọa sợ. Cho nên, nàng đã chạy trốn ngay trong đêm.
Nghĩ đến thủ đoạn của kim chủ, đến nay Cao Tiểu Cầm vẫn còn sợ hãi.
Tô Bình Nam ý vị thâm trường nhìn thoáng qua nữ nhân kia: “Khó có được ngươi còn nhớ đến nàng. Nàng đang sống trong khoảng thời gian thấp cùng nhất của cuộc đời mình, cũng đang chết dần chết mòn đấy.”
Nam nhân nói những lời này nước chảy mây trôi nhưng Cao Tiểu Cầm lại rơi lệ.