Chương 995: Sợ tội tự sát
Ánh mắt Mạnh Hiểu Hiểu cũng không dời đi hoặc trốn tránh, cứ thế nhìn chằm chằm Tô Bình Nam.
Gió lạnh xen lẫn với tuyết trắng.
Trong bóng đêm, tòa nhà một màu đen u ám, thi thể nằm trên mặt đất.
Nữ nhân ngồi trong xe nhìn thẳng nam nhân đứng trong bóng tối, bầu không khí quỷ dị nói không nên lời.
Ngoại trừ tiếng rít của hàn phong, không một ai lên tiếng.
“Đi làm việc đi.”
Khóe miệng Tô Bình Nam nhếch lên nụ cười mỉa mai, sau đó nhẹ gật đầu với Để Diệu Dương.
“Vâng.”
Lão đại lên tiếng, Để Diệu Dương không quan tâm đến ánh mắt của người dẫn chương trình nổi tiếng nhất Thiên Đô.
Đầu tiên, hắn cẩn thận bước đến bên cạnh thi thể không còn hơi thở của Trương Tập, sau đó ung dung đeo găng tay dưới ánh mắt của Mạnh Hiểu Hiểu, lúc này mới bỏ khẩu súng vào trong ngực đối phương.
Đứng dậy, Để Diệu Dương đi vài bước quan sát, phát hiện không có sơ hở gì, liền lui lại phía sau.
Dự báo thời tiết nói đêm nay sẽ có tuyết.
Như vậy một tiếng sau, cho dù có chút vết tích cũng sẽ được che giấu sạch sẽ.
Chết như thế nào? Vì sao lại tự sát?
Lý do này vĩnh viễn sẽ biến thành một bí mật, nhưng chết ở công trường đang xây dựng của Cẩm Tú, lại có súng ống chứng minh thân phận, như vậy cũng đã đầy đủ rồi.
Không ai quan tâm đến sống chết của một tên tội phạm nhất định phải chết.
Nụ cười của nam nhân khiến tâm Mạnh Hiểu Hiểu đau nhói.
Thậm chí không cần nữ nhân chất vấn, hắn đã dùng hành động trần trụi nói rõ hết thảy hắn chính là người đứng sau lưng. Mạnh Hiểu Hiểu biết rất rõ, Tô Bình Nam đã giao quyền lựa chọn cho nàng.
Trong gió lạnh, thân hình Tô Bình Nam đứng thẳng tắp như một cây thương, thu hút tất cả tinh thần của nữ nhân.
Mạnh Hiểu Hiểu biết, nếu bây giờ nàng bỏ đi, với sự kiêu ngạo của hắn, hắn tuyệt đối sẽ không giữ nàng lại. Và đây sẽ là lần cuối cùng hai người gặp nhau.
Trong ánh mắt sắc bén của một đám hán tử tập đoàn Cẩm Tú, Mạnh Hiểu Hiểu đã làm một hành động vượt qua dự liệu của tất cả mọi người.
Đầu tiên, nàng mở kính trang điểm trên xe ra, sau đó cầm cái bóp từ ghế lái phụ. Mạnh Hiểu Hiểu không vì đi đường mà không trang điểm cẩn thận.
Nhìn mình trong gương, nữ nhân hài lòng gật đầu.
Sau đó, nàng mở cửa bước xuống xe.
“Ta đói rồi.”
Mạnh Hiểu Hiểu nhìn Tô Bình Nam, ánh mắt có chút ấm ức: “Ta nghe chuyện của ngươi, cho nên vội vàng chạy đến đây, chưa kịp ăn cơm.”
“Ngươi muốn ăn gì?”
Tô Bình Nam nhướng mày.
“Ăn gì cũng được.”
Mạnh Hiểu Hiểu rất tự nhiên bước đến bên cạnh Tô Bình Nam, khoác cánh tay hắn, thái độ hồn nhiên: “Điều quan trọng nhất là chúng ta ở bên nhau.”
“Ngươi khẳng định?”
Ánh mắt của Tô Bình Nam dịu đi.
Hắn hiểu ý của nữ nhân.
Nàng sẽ không bao giờ dùng thân phận con gái ông chủ Mạnh làm chứng cứ ngoại phạm cho hắn. Mặc dù vì cẩn thận, hắn đã sớm vạch ra rất nhiều phương án nhưng vẫn khó tránh khỏi rung động trong lòng.
“Đi ăn cơm thôi. Ăn cơm trước rồi lại ăn ngươi.”
Nụ cười không chút kiêng kỵ của nam nhân truyền đi rất xa trong bóng đêm, Mạnh Hiểu Hiểu lập tức xấu hổ.
Ở với nhau lâu như vậy, đây là lần đầu tiên Tô Bình Nam đùa như thế trước mặt mọi người, nhưng không thể nghi ngờ đây chính là một sự đột phá lớn. Xem ra ước mơ sở hữu nam nhân này đã tiến thêm một bước.
Xe của Tô Bình Nam đã chạy đi.
Nhưng Để Diệu Dương và Lục Viễn vẫn không rời đi. Hai người lẳng lặng đứng im trong bóng tối.
Nửa tiếng sau.
Sau khi nhìn phong tuyết che giấu tất cả vết tích, chiếc xe cuối cùng mới chậm rãi khởi động, lái vào con đường xe cộ đông đúc.
…
Thời gian trôi qua rất nhanh.
Ngày hai mươi tám tháng mười hai Âm lịch, sáng sớm.
Bây giờ thời gian đếm ngược đến thời khắc giao thừa đã đến, tiếng pháo lẻ tẻ vang lên khiến hương vị tất niên càng thêm đậm đà.
“Sếp Chung, ngươi lại ngủ ở văn phòng à? Đồ tết chuẩn bị như thế nào rồi?”
Trần Thiến ghét bỏ đánh thức Chung Thành đang ngủ say một đêm trên bàn.
“Đồ tết?”
Chung Thành tự giễu: “Ta cô đơn một mình, một người ăn no cả nhà không đói bụng, mua đồ tết để làm gì?”
“Người cô đơn thì cũng phải ăn tết mà?”
Trần Thiến một tay che mũi, một tay ghét bỏ phủi không khí trước mặt: "Ngươi bớt hút thuốc lại đi, không sợ hút chết ngươi à?”
Chung Thành ngạc nhiên.
Trần Thiến nhỏ hơn hắn gần mười tuổi. Ngày thường, hắn dìu dắt chiếu cố nữ hài cũng chỉ là coi trọng đối phương thông minh, kín đáo, nhưng bây giờ nhìn bất luận giọng điệu hay thần thái của Trần Thiến đều rất giống một cô vợ nhỏ.
Trần Thiến ngược lại hoàn toàn không có cảm giác gì về điều này.
Sau khi mở cửa sổ thông gió, nữ hài hỏi: “Việc gì mà đáng cho ngươi một đêm không ngủ thế? Gần đây cũng chẳng có sự kiện gì lớn.”
“Cũng không có gì, ta chỉ xem mấy vụ án cuối cùng của Hồ Quốc Khôn, đội trưởng Hồ thật đáng tiếc…”
Biểu hiện của hắn có chút ảm đạm.
“Đúng vậy, nghe nói là do bệnh trầm cảm.”
Trần Thiến trả lời: “Bệnh này lợi hại như vậy sao? Ta cũng từng nghe sự tích uy phong của Hồ đầu năm đó.”
Nữ hài giống như mở máy hát: “Cho nên một nam nhân nhất định phải có một gia đình hoàn chỉnh. Nếu không, bất luận hắn lợi hại bao nhiêu cũng không địch lại cái gọi là tịch mịch. Sếp Chung, bây giờ ngươi có đối tượng kết hôn chưa?”
Nữ hài đang líu lo không ngừng đột nhiên bị tiếng chuông điện thoại của Chung Thành cắt ngang. Nhìn cấp trên của mình đang ngây ra, Trần Thiến không khỏi dậm chân.
“Biết rồi.”
Sau khi cúp điện thoại, lông mày của Chung Thành cau lại.
“Chuyện gì vậy?”
Trần Thiến cũng rất biết phân nặng nhẹ, lập tức yên tĩnh.
“Chúng ta không cần chờ Lão Ưng nữa rồi.”
Chung Thành nhìn Trần Thiến, giọng điệu có chút trầm thấp: “Hắn chết rồi.”
“Chết rồi?”
Trần Thiến không khỏi kinh ngạc vạn phần: “Chết như thế nào?”
“Nhảy lầu.”
Chung Thành trả lời: “Đã có kết luận khám nghiệm tử thi, danh tính đã được xác nhận, không có vấn đề gì. Khẩu súng cũng đã được tìm thấy, ta đã so sánh với video trực tiếp. Chính là hắn.”
“Nhảy lầu, vì sao?”
Trần Thiến vẫn còn khiếp sợ không thể tin được.
“Cùng đường mạt lộ, sợ tội tự sát.”
Biểu hiện của Chung Thành có chút run rẩy.