Chương 996: Đỗ lão tam
“Cái gì?”
Trần Thiến phản bác một câu: “Tên kia sợ tội tự sát? Đùa gì thế?”
“Đây không phải mấu chốt.”
Chung Thành giống như cười mà không phải cười: “Ngươi có biết địa điểm mà hắn lựa chọn nhảy lầu không?”
“Ở đâu?”
Nữ hài hỏi.
“Thiên Nam. Nghe nói là từ một tòa nhà còn chưa xây xong của tập đoàn Cẩm Tú.”
Chung Thành cười lạnh: “Cướp tiền của Cẩm Tú, sau đó chết trên địa bàn của Cẩm Tú. Đúng là trùng hợp đến mức không thể trùng hợp hơn.”
“Cũng tốt mà. Loại cặn bã như vậy chết cũng là chuyện tốt.”
Trần Thiến từ trong khiếp sợ khôi phục lại: “Cần chi quan tâm hắn chết ở đâu.”
“Sự việc không đơn giản như ngoài mặt đâu. Tô Bình Nam của Cẩm Tú rất lợi hại, hắn là một đại nhân vật.”
Ba chữ cuối cùng được Chung Thành cố tình dùng sự cường điệu của kinh kịch mà nhấn mạnh thật dài.
…
Sau khi Đỗ lão tam bị Cố Tiểu Bắc đuổi khỏi nhà ga, cuộc sống của hắn đã rớt xuống ngàn trượng.
Thậm chí phần lớn những người cũ đi theo hắn cũng đã đường ai nấy đi. Tục ngữ có nói cây đổ mèo chạy, bây giờ xung quanh hắn chỉ còn lại hai ba con mèo con.
Cũng không còn cách nào, Đỗ lão tam tìm hơn chục đứa trẻ vô gia cư, định noi gương lão bá đầu năm xưa, thay đổi nơi ở để đông xương tái khởi.
Hắn không phải không nghĩ đến vuệc tới Thiên Đô. Thật ra Đỗ Lão Tam không phục. Nhưng thực chất hắn chỉ là một lão già. Sự cay độc của Cố Tiểu Bắc đã dọa hắn sợ.
Dù sao hắn cũng chỉ là một người trên giang hồ, không phải dân liều mạng.
Đỗ lão tam chọn cả tháng trời, cuối cùng hắn chọn quê hương của vợ mình, Hoa thành, một thành phố nhỏ cách Thiên Đô hơn ba trăm cây số.
Hắn cẩn thận như vậy là có nguyên nhân. Với tuổi tác và vốn liếng của hắn bây giờ, hắn không chịu nổi thất bại một lần nữa.
Hoa thành có dân số từ sáu trăm đến bảy trăm người, dân phong thuần phác. Vị trí xa xôi quyết định năng lực vận tải và đường sắt dài 19 kilomet của nó không mạnh.
Nhỏ đại diện cho lưu lượng khách ít.
Điều này đối với hắn chính là một vết thương trí mạng. Bọn hắn chơi chính là tay nghề, ăn chính là miếng cơm của khách qua đường trời Nam biển Bắc.
Hai bên sượt qua nhau, không để lại dấu vết.
Đối phương không bị thương cân động cốt, đương nhiên sẽ không đuổi theo. Điều này còn tốt hơn nhiều so với mấy tên khốn nghiệp dư mạo hiểm thỉnh thoảng xông vào nhà giết người.
Có người đưa ra ý kiến phản đối nhưng thái độ của Đỗ lão tam rất kiên quyết.
Nhỏ thì có chỗ tốt của nhỏ.
Thứ nhất, thế lực ngư long hỗn tạp ít, dễ dàng ứng phó.
Sau khi thông qua bạn bè điều tra một phen, hiểu rõ hiện trạng tam giáo cửu lưu Hoa thành, Đỗ Lão Tam kích động đến lệ rơi đầy mặt.
“Con mẹ nó, đây chính là Thiên Đường.”
Đỗ Lão Tam gào thét. Hắn nhìn đám đàn em còn lại, hai mắt đẫm lệ mông lung, thậm chí cơ thể run rẩy: “Các ngươi có biết không? Vụ án an ninh công cộng nghiêm trọng nhất ở nơi này trong bốn năm qua chỉ là chặt đứt một lỗ tai?”
Đám mã tử im lặng.
“Hãy nghĩ lại Thiên Nam của chúng ta, nghĩ lại Thiên Đô của chúng ta.”
Khi nói điều này, Đỗ Lão Tam có vẻ cay đắng và căm thù xã hội cũ: “Đó có phải là nơi để con người ở không? Có nhiều thế lực và băng nhóm xấu xa, ngươi hung ác còn có người hung ác hơn cả ngươi. Chuyện càng lớn càng khó, động một tí là muốn mạng người.”
Hắn nói xong, đám mã tử lập tức tràn đầy đồng cảm, gật đầu như giã tỏi.
Đúng vậy.
Đám mã tử so sánh từng cái, ai nấy đều vui vẻ ra mặt.
“Đúng thế, gần có Cổ Tiểu Bắc, xa có Hoan Hỉ ca. Trên nữa còn có Tiểu Hồng Bào, chúng ta không thể trêu vào.”
“Ở chỗ này, chúng ta có thể làm chủ.”
Cùng với những lời lẽ hùng hồn và mạnh mẽ của Đỗ lão tam, nét mặt của đám mã tử chuyển từ đồng tình sang cảm kích.
Đúng như lời hắn nói.
Thế lực Thiên Đô tàn ác, phức tạp. Bọn hắn chỉ là món phụ không thể bày trên bàn. Đến đây, bọn hắn chưa chắc không thể từ hầu tử trở thành đại vương.
Thế là sự việc đã được quyết định xong.
Cuối năm càng lúc càng gần. Người quay lại Hoa thành cũng càng ngày càng nhiều.
Mặc dù không thể so sánh với ngày thu đấu vàng ở nhà ga Thiên Đô, nhưng đám tiểu gia hỏa được dạy dỗ xác thực làm không tệ. Dưới đèn đường, đứng ở đoạn đường nối của nhà ga, Đỗ lão tam khoanh tay, khóe miệng nhếch lên nụ cười hài lòng.
“Năm nay là một năm béo bở.”
Nam nhân nghĩ như vậy.
Mấy ngày nay, tuyết ở Hoa thành cũng không ít.
Tuy rằng đã ngừng, nhưng tuyết còn sót lại vẫn bị gió đêm cắn xé từ những tòa nhà cao tầng của nhà ga thổi xuống, mơ hồ đung đưa, nhìn rất đẹp mắt dưới ánh đèn đường vàng ấm áp.
“Đây là chuyến xe cuối cùng.”
Đỗ lão tam khoác trên người một chiếc áo khoác ngoài màu xanh quân đội, vẻ mặt lạnh lùng nhìn đám người đi ra: “Nhớ làm cho tốt, đừng để lại dấu vết.”
Hắn vừa nói xong, mấy thằng nhãi con giống như con cá trơn trượt xâm nhập vào đám đông.
Đỗ lão tam cảm thán một câu, đồng thời tuyên bố chủ quyền đối với vùng đất này với vẻ mặt kiêu ngạo và hung dữ độc nhất vô nhị của mình.
Thủ đoạn của hắn luôn cao minh. Bây giờ ở Hoa thành, hắn đã là một địa đầu xà hung mãnh.
Không ít người đi đường có chút sợ hãi di chuyển ánh mắt.
Rất nhanh, biểu hiện của Đỗ lão tam trở nên ngây ngốc.
Hắn không dám tin dụi mắt của mình, lập tức thay đổi vẻ mặt lạnh lùng thành gió xuân.
Cách hắn không xa, bốn năm hán tử đứng thẳng, không che giấu ánh mắt hung ác nhìn chằm chằm Đỗ lão tam vừa rồi còn chỉ điểm giang sơn.
Đỗ lão tam biết những người này.
Nhất là nam nhân dẫn đầu, hắn lại càng không thể quen thuộc hơn.
Nam nhân tên Lục Viễn.
Lục Viễn của Cẩm Tú.