Chương 997: Không thể trêu vào
“Ngọn gió nào đã thổi ngươi đến đây vậy?”
Đỗ lão tam chạy như hổ hổ sinh phong, chỉ vài bước đã đến trước mặt Lục Viễn, luống cuống tay chân móc ra một bao thuốc lá, sau đó rút ra một điếu, thái độ nịnh nọt, nào còn phong thái như vừa rồi.
“Tìm ngươi đúng là không dễ dàng gì.”
Lục Viễn nói khiến sắc mặt Đỗ lão tam trắng bệch.
“Tìm ta?”
Đỗ lão tam chớp mắt, cố gắng nhớ lại phải chăng trước đây hắn đã đắc tội với những người này không.
“Đi thôi.”
Lục Viễn mỉm cười tiếp nhận điếu thuốc: “Nhìn biểu hiện của ngươi kìa, là chuyện tốt đấy.”
Đỗ lão tam thở phào một hơi.
“Bị đuổi ra ngoài, lại trở thành lão đại của đám con nít à?”
Lục Viễn cũng không nói ra mục đích của mình, nhìn mấy nhóc con như con cá trơn trượt trong đám người, chép miệng nói.
“Kiếm cơm, kiếm cơm mà thôi.”
Đỗ lão tam khom lưng cúi đầu trả lời: “Nhỏ tuổi thì có chỗ tốt của nhỏ tuổi, bị bắt cũng không phải việc gì lớn, cùng lắm là bị đuổi về Thiên Nam thôi, cũng không tạo thành nguy hiểm gì.”
“Đầu óc của ngươi vẫn luôn linh hoạt.”
Lục Viễn mỉm cười: “Có muốn quay về Thiên Đô không?”
Đỗ lão tam ngây người.
Qua nửa ngày, hắn mới chật vật trả lời: “Ta không thể trở về, ta thua trong tay Cố Tiểu Bắc.”
“Hắn không nghe lời.”
Lục Viễn mặt không thay đổi nhả ra một ngụm khói màu xanh, nói một câu hai ý nghĩa: “Cẩm Tú thích làm việc với người thông minh.”
Ánh mắt Đỗ Lão Tam chợt như lửa nóng.
Nhắc đến việc trở lại Thiên Đô, ánh mắt của Đỗ lão tam sáng lên giống như hải đăng.
“Có lý tưởng là tốt.”
Lục Viễn thân mật vỗ vai Đỗ lão tam: “Nếu không, kết quả cuối cùng của ngươi chính là sa đọa thành một con ma cà bông, mỗi ngày vì kiếm được một món lợi nhỏ mà đắc chí.”
“Nhưng Cố Tiểu Bắc thì sao?”
Đỗ lão tam nhớ đến đường vòng cung tuyệt đẹp của con dao mà Cố Tiểu Bắc đã phóng ra.
“Sợ?”
Lục Viễn miệng ngậm thuốc lá, giọng điệu trầm thấp: “Nội tình của hắn không sạch sẽ, làm thế nào ngươi biết được?”
Đỗ Lão Tam sợ hãi.
Đây là phong cách nhất quán của Cẩm Tú, đánh người thì phải đánh chết, làm việc thì phải làm tuyệt, rất ít khi nhúng tay vào những việc này, càng có nhiều lúc mượn đao giết người.
“Cố Tiểu Bắc đắc tội Hồng Bào ca sao?”
Đỗ lão tam là người thông minh. Mặc dù rời xa Thiên Đô khiến cho tin tức của hắn có chút bế tắc, nhưng vẫn lập tức đoán ra được.
“Đây là vấn đề mà ngươi cần quan tâm sao?”
Ánh mắt Lục Viễn lạnh xuống, Đỗ lão tam lập tức cười làm lành: “Không phải. Ta đang nghĩ có thể giúp được Hồng Bào ca giải quyết công việc chính là vinh hạnh của ta, không có thì cũng không sao mà.”
Xoa tay một cái, Đỗ lão tam âm trầm nói: “Ta biết không ít chuyện của hắn, nhưng không có chứng cứ trực tiếp, sợ rằng khó làm.”
“Không có gì là khó làm cả.”
Lục Viễn mỉm cười: “Chỉ xem ngươi có thể làm được hay không làm được mà thôi.”
Trong lúc nói chuyện, đám nhãi con đã trở về.
“Làm sao vậy, tiền đâu?”
Đỗ lão tam nhìn một đám tinh thần sa sút, thậm chí có đứa gương mặt còn có dấu tay, sắc mặt không khỏi lạnh lại: “Ai động vào các ngươi?”
“Trâu lão bát.”
Ánh mắt của đứa bé dẫn đầu mang theo chút sợ hãi: “Chúng ta đang từ ngõ sau vòng về thì bị chặn lại.”
“Cái gì? Các ngươi không biết chạy à?”
Đỗ lão tam chưa bao giờ là một cao thủ dũng cảm, phản ứng đầu tiên của hắn là tại sao lại không chạy trốn. Hắn biết Trâu bát, là một trong những địa đầu xà lớn nhất Hoa thành. Hai người đã gặp nhau mấy lần, kết quả khiến cho Đỗ lão tam thu lại mấy phần kiêu ngạo do đến từ Thiên Đô.
Đồng thời Đỗ lão tam cũng hiểu một đạo lý.
Tam giáo cửu lưu Thiên Đô rất mạnh, nhưng tuyệt đối không có hắn trong đó.
Cho dù là vậy, phong cách làm việc của Đỗ lão tam cùng với trình độ bưu hãn của người bên dưới vẫn giúp cho hắn lăn lộn phong sinh thủy khởi ở Hoa thành. Có thể thấy rằng, giống với kết quả điều tra của Đỗ lão tam, Hoa thành rất xứng với danh xưng dân phong thuần phác.
“Không cần phải chạy.”
Cậu bé dẫn đầu rụt rè trả lời: “Bọn hắn bảo ta truyền lời cho ngươi, tất cả mọi người đều đã có một năm tốt lành. Mấy ngày này sẽ do bọn hắn vớt.”
Câu nói này khiến sắc mặt Đỗ lão tam trở nên khó coi.
Đám mã tử biết đánh nhau nhất của hắn vừa mới về quê ăn tết, bây giờ nếu xét võ lực hắn hoàn toàn không bằng đối phương. Xem ra đối phương đã nhìn trúng điểm này của hắn.
“Biết rồi.”
Đỗ lão tam phủi người đám đàn em của mình, cố gắng đè xuống cơn giận: “Cút về đi, hôm nay không hoàn thành chỉ tiêu, cơm cũng không có mà ăn. Đừng ở chỗ này làm mất mặt nữa.”
“Vâng.”
Đám nhóc con không dám lên tiếng, ủ rũ cúi đầu bước ra ngoài.
“Khoan đã.”
Lục Viễn gọi đám nhóc con đó lại.
“Ngươi tên gì?”
Lục Viễn nhìn cậu bé dẫn đầu, nheo mắt không biết suy nghĩ chuyện gì, chỉ dịu dàng hỏi.
“Thường Vạn Lâm.”
Ánh mắt của cậu bé dẫn đầu chỉ toàn là e ngại và cung kính.
Từ nhỏ bọn hắn đã lang thang ngoài giang hồ, ánh mắt rất độc. Mặc dù không biết Lục Viễn là ai, nhưng từ thái độ của lão đại Đỗ lão tam đối với bọn họ, hắn vẫn có thể nhìn ra được nhiều thứ.
Những người này là sói, bọn hắn không thể trêu vào.
…
“Ngươi xem ngươi kìa, chẳng có thể thống gì cả.”
Lục Viễn lạnh lùng lườm Đỗ lão tam một cái: “Bị mấy con ma cà bông Hoa thành dọa thành bộ dạng này hay sao?”
Đỗ lão tam không dám phản bác, chỉ xoa tay nịnh nọt: “Khách sạn lớn nhất Hoa thành có tên là Tứ Quý Như Xuân. Chúng ta đến đó đi, ta bày tiệc mời giám đốc Lục và các vị đại ca.”
Khi hắn nói chuyện, thật sự là hắn không dám nhìn đám nam nhân đứng sau lưng Lục Viễn.
Hắn đang sợ.
Đám nam nhân đó người nào cũng đứng thẳng, ánh mắt lạnh lùng, tràn đầy mùi máu tươi mà Đỗ lão tam quen thuộc.
Ánh mắt đó khiến cho Đỗ lão tam nhớ lại thanh đao lăng lệ ở Thiên Đô.