Trùng Sinh Chi Nha Nội

Chương 1252

Buổi chiều, Hà Duyên An nghe lãnh đạo bốn ban Tiềm Châu báo cáo.

Hà Duyên An khi làm tỉnh trưởng, Tiềm Châu là pháo đài kiên cố của Cận Tú Thật, vì thế bà không tới khảo sát nhiều lắm, không nhận ra nhiều thành viên lãnh đạo ở Tiềm Châu, có điều mấy năm qua thành viên trong ban thành ủy có nhiều biến động. Hà Duyên An không nhận ra mọi người, nhưng mọi người đều biết Hà tỉnh trưởng, trước kia thành lũy phân chia rõ ràng, mọi người kính nhi viễn chi Hà tỉnh trưởng, hiện giờ vật đổi sao dời, không ngờ gặp lại Hà tỉnh trưởng, không ngờ ai nấy có cảm giác thân thiết.

Đó là một loại tâm thái kỳ diệu.

Hà Duyên An yêu cầu báo cáo không nên quá dài, ngắn gọn súc tích là được, dù sao hiện giờ bà không phải là tỉnh trưởng, địa phương không cần báo cáo quá tỉ mỉ.

Hàn Húc lấy thân làm mẫu, báo cáo nửa tiếng đồng hồ là kết thúc, tiếp theo đó là Liễu Tuấn và các đồng chí phụ trách khác cũng khống chế báo cáo trong thời gian đó.

Hà Duyên An thừa nhận công tác ở Tiềm Châu ở Tiềm Châu, nhất là công tác kiến thiết đảng được tán dương cao độ, có điều Hà Duyên An là lãnh đạo lớn chỉ dùng từ ngữ khen ngợi tập thể, không hề làm nổi bật công lao của Hàn Húc.

Cho dù trước đó Hàn Húc nhận được thông báo chính xác mục đích chuyến đi này của Hà Duyên An nhưng cách nói chuyện của bà vẫn làm cho Hàn Húc thấp thỏm bất an.

Vốn với sự lịch luyện của Hàn Húc không tới mức lo được lo mất như thế, nhưng cái thành tích này với hắn mà nói quá quan trọng nên lòng để ý hơn bình thường cũng là điều hợp lý.

Thành tích kinh tế Tiềm Châu thu được tuyên truyền với bên ngoài đương nhiên là dưới sự lãnh đạo anh minh của thành ủy chính phủ, nhưng Hàn Húc thừa biết mấy lời kiểu này chẳng ai coi là thật, trong lòng các đại lão e rằng chẳng ai coi công lao đó là của Hàn Húc hắn, cho nên thành tích kiến thiết Đảng này với hắn là cực kỳ quan trọng.

Sau khi báo cáo kết thúc Hà Duyên An triệu kiến riêng người đứng đầu đảng chính phủ Tiềm Châu.

Khi Hàn Húc tiến vào phòng khách, vẻ mặt hơi khẩn trương, nửa tiếng sau đi ra mặt hồng hào gặp ai cũng tươi cười, thái độ với mọi người rất tốt, mọi người biết, hắn được Hà Duyên An cho uống thuốc an thần rồi.

Khi Liễu Tuấn đi vào phòng khách thì Hà Duyên An không ngồi mà đứng ở cửa sổ, thưởng thức phong cảnh bên ngoài. Nhà khách Tiềm Châu có một khu vực độc lập chuyên môn tiếp đãi những cán bộ lãnh đạo cao cấp, năm 98 phó chủ tịch Lý Trì Quốc thị sát Tiềm Châu đã trú ngụ ở đây.

Đó là một tiểu lâu độc lập, bố trí đầy đủ, trong phòng lấy sắc màu thẫm uy nghiêm làm chủ, để thể hiện thân phận phi phàm của người ở nơi này. Có điều Liễu Tuấn đoán Hà Duyên An không thích cách bố trí này, trước kia văn phòng tỉnh trưởng của bà thường có màu sắc tươi đẹp.

Trong phòng chỉ còn một mình Hà Duyên An, ngay cả thư ký cũng đã lặng lẽ lùi ra.

- Tiểu cô.

Liễu Tuấn tới đằng sau Hà Duyên An không xa, mỉm cười gọi một tiếng. Hà Duyên An an bài thế này tất nhiên là không muốn cuộc nói chuyện của bọn họ không bị bất kỳ một ai nghe thấy.

Hà Duyên An không quay đầu lại ngay, nhìn ra ngoài cửa sổ một lúc mới quay lại nhìn y nói:
- Hai năm qua công tác ở Tiềm Châu cực khổ lắm hả?

Hà Duyên An giọng ôn hòa, thể hiện sự quan tâm của trưởng bối.

Liễu Tuấn gật đầu, không che dấu suy nghĩ của mình:
- Vâng đúng là khó khăn, hao tốn quá nhiều sức lực vào tranh đấu vô vị, thành ra một số công việc thành ra bị trễ nải.

Hà Duyên An thở dài:
- Nước là là như thế đấy.

Hà Duyên An không nói trọn ý, dù sao thân phận của bà không tầm thường, mỗi một lời ăn tiếng nói của bà đều có thể dẫn tới vô số suy đoán.

Cho dù trong phòng không có người thứ ba, Hà Duyên An vẫn giữ quy tắc cẩn thận lời ăn tiếng nói của cán bộ cấp cao.

- Ngồi đi.

Hà Dyên An chỉ vào ghế sô pha đối diện nói.

- Vâng, cám ơn tiểu cô.

Hà Duyên An lại nhìn Liễu Tuấn một hồi, hải lòng nhoẻn miệng cười:
- Không tệ, nhìn qua vững vàng hơn trước rồi.

Liễu Tuấn cười:
- Nhiều tuổi rồi mà ạ.

Hà Duyên An bật cười mắng:
- Vừa khen được một câu đã lộ cái đuôi chồn ra, ba mươi tuổi đã nói nhiều, thì tiểu cô của cháu thì đặt vào đâu.

Liễu Tuấn mỉm cười nói:
- Tiểu cô càng ngày càng trẻ ạ, xem ra trung tổ bộ đặt trúng ở chốn phong thủy tốt, xem ra có cơ hội cháu cũng tới đó làm việc.

- Cháu nghĩ như thế thật sao? Được, để cô trở về thương lượng với Kính bổ trưởng, trong bộ đang thiếu người đó!
Hà Duyên An nói đùa.

Liễu thị trưởng giật mình, y vốn không định tới trung tổ bộ, chỉ nịnh bợ một câu mà đâm ra hại thân, cẩn thận nhìn kỹ Hà Duyên An thấy vẻ đùa cợt lướt qua con mắt phượng xinh đẹp, lúc này mới an tâm, biết bà lại đang trêu mình.

Hà Duyên An cười nói:
- Nhìn cô như thế có phải là chột dạ không? Làm chuyện gì xấu rồi à?

Nghe lời này Liễu nha nội lập tức lại nghĩ tới Hà Mộng Danh , đúng là có chút chột dạ, mình làm lỡ tuổi xuân tươi đẹp của Hà đại tiểu thư, không biết Hà Duyên An có biết quan hệ của y và Hà Mộng Doanh hay không, hẳn là nhiều năm qua với quan hệ thân mật của y với nhà họ Hà, đại bộ phận người nhà họ Hà đã đoán được chuyện này mất rồi.

Mọi người sở dĩ không nói ra khả năng là vì tính cách độc lập đặc biệt của Hà Mộng Doanh, hơn nữa dù cô không ở bộ đội kế thừa sự nghiệp nhà họ Hà, nhưng hiện giờ sự nghiệp cũng coi như thành đạt, nhất là quỹ từ thiện Hoa Hưng qua nhiều năm vận hành đã trở thành quỹ từ thiện dân gian lớn nhất cả nước, đóng góp không ít cho xã hội. Dù trong mắt đạo lão cao tầng, cũng dần dân có tên tuổi, mọi người đều có bình phẩm tốt về lòng nhiệt tâm làm việc thiệt của khuê nữ nhà họ Hà. Trong đám con cháu hai nhà Hà Vũ, Hà đại tiểu thư được coi là nhân vật kiệt xuất, những trưởng bối như Hà Trường Chinh cũng không tùy ý can thiệp vào cuộc sống của cô.

Với sự thân mật của Hà địa tiểu thư và tiểu cô, Hà Duyên An có đoán ra được quan hệ của hai người cũng sẽ không can dự.

Mỗi người đều có cách sống riêng.

- Tiểu cô, sức khỏe của ông vẫn tốt chứ ạ?

Liễu thị trưởng không muốn dây dưa nhiều ở "chuyện xấu" nữa, vội thay đổi đề tài, liên quan tới Hà lão gia tử hẳn Hà Duyên An sẽ không bám rịt lấy y không tha nữa.

Hà Duyên An mỉm cười nói:
- Cũng không tệ lắm, ăn được ngủ được, mỗi ngày còn kiên trì tản bộ, mấy hôm trước còn nhắc tới cháu, nói một thời gian rồi không thấy nó đâu.

Liễu thị trưởng xấu hổ:
- Dạ, cũng mấy tháng rồi, từ tháng sáu triển khai chỉnh đốn mỏ than giang Thanh, cứ đánh đấm mãi tới giờ còn chưa phân thắng bại, nên cháu không rút mình ra được.

Hà Duyên An liền nghiêm túc gật đầu:
- Cho nên ông cụ mới bảo cô qua đây xem sao, ông nói tên nhóc Liễu Tuấn đó gặp phải chuyện gì khó rồi, nên không thoát thân ra được.

Liễu Tuấn vừa bội phục vừa cảm động, Hà lão gia tử quan tâm với y còn hơn cả con cháu trực hệ nhà họ Hà, hơn nữa chỉ vì mấy tháng y không tới kinh thành liền đoán được y đã gặp rắc rối, trí tuệ của lão gia tử đúng là không ai bì được.

- Ông thật trí tuệ.
Liễu Tuấn cảm khái.

Hà Duyên An cẩm cốc trà tinh xảo lên, khẽ nhập một ngụm nói:
- Cô nhìn thấy sự phát triển của Tiềm Châu, rất mừng, cháu đã bỏ không ít công sức.

Liễu Tuấn vội hạ người thể hiện sự khiêm tốn.

- Nói đường lối chỉnh thể của cháu đi.

Liễu Tuấn nghĩ một chút nói:
- Ý tưởng ban đầu tạo nên một tòa thành du lịch thích hợp với cuộc sống cháu vẫn chưa thay đổi, vấn đề lớn nhất của Tiềm Châu là nền móng cơ sở yếu, không có tích lũy, có cung cấp được động lực cho sự phát triển về sau. Mục tiêu của cháu là dùng 3 tới 5 năm tích lũy vốn liếng cho Tiềm Châu, có đủ tiềm lực rồi mới có thể duy trì cho sự phát triển cao của năm tới mười năm sau. Còn về mưới năm sau thì phải đợi, hoàn cảnh trong ngoài và chính sách có biến hóa lớn, lúc đó tự nhiên có đường lối phát triển mới.

Hà Duyên An cười tán thưởng:
- Ừ, đường lối này của cháu là chính xác, đặt mục tiêu lâu dài chứ không tham lợi nhất thời, rất tốt, cháu ngày càng có tầm nhìn đại cục rồi đấy.

Liễu Tuấn cười nói:
- Tỉểu cô, đó là do cháu không còn cách nào khác, cô đừng khen cháu vội. Muốn làm được chút chuyện tốt thật không dễ dàng gì.

Hà Duyên An nhìn y thản nhiên nói:
- Không có con đường nào bằng phẳng cả, trước kia cháu chọn tới Tiềm Châu hẳn đã dựa kiến được rồi chứ.

Liễu Tuấn im lặng gật đầu.

Hà Duyên An nói:
- Lần này cô được Kính bộ trưởng ủy thác tới đây khảo sát mô hình kiến thiết đảng kia, nếu như có thể sẽ mở rộng ra toàn quốc. Chia làm hai bước, đầu tiên là mỗi tỉnh chọn một hai khu huyện hoặc thành phố thí điểm, lấy thời hạn là một năm. Bước thứ hai là mở rộng ra toàn quốc.

- Vậy thì tốt quá rồi.
Liễu Tuấn cười nhìn như thực sự vui mừng.
Bình Luận (0)
Comment