Trùng Sinh Chi Nha Nội

Chương 1801

Tào Hiểu Quốc mặc dù khá thân cận với Lưu Phi Bằng, nhưng không phải là cán bộ đích hệ của Lưu Phi Bằng, nghiêm khắc mà nói, hắn thuộc phái bản địa, có điều khi xưa Cù Hạo Cẩm đề bạt hắn tới vị trí này, còn có chút ý phân hóa thế lực bản địa trong đó.

Cù Hạo Cẩm "phụng mệnh" tới thanh trừng thế lực bản địa tỉnh A, "thanh trừng" không có nghĩa là trấn áp toàn bộ thế lực phái bản địa, mãi mãi không ngóc đầu lên được, mà là phân hóa đoàn thể này, nhắm vào cả tổ chức chứ không phải cá nhân, chỉ cần cán bộ phái bản địa không vào hùa với nhau nữa, là sứ mạng "thanh trừng" hoàn thành.

Ví dụ như Uông Quốc Chiêu, có thể gọi là nhân vật cầm cờ phái bản địa chính tông, Cù Hạo Cẩm và Lưu Phi Bằng lại tín nhiệm, giao trọng trách cho hắn. Đương nhiên là vì muốn tách hắn ra khỏi phái bản địa do Cận Tú Thật, Đinh Ngọc Chu đại biểu, để mình sử dụng.

Địa vị của Tào Hiểu Quốc không quan trọng như Uông Quốc Chiêu, Cù Hạo Cẩm vẫn an bài tương tự cho hắn, cũng có tác dụng như thế.

Nhiều năm qua lập trường của Tào Hiểu Quốc coi như kiên định, Lưu Phi Bằng cũng không bạc đãi hắn, nhưng điều đó không có nghĩa là Tào Hiểu Quốc trói chặt mình vào với Lưu Phi Bằng, nếu như có lựa chọn tốt hơn, Tào Hiểu Quốc chẳng ngại lựa chọn lại.

Thôi Phúc Thành là một ví dụ rất tốt.

Liễu Tuấn tới Ngọc Lan khi đó Thôi Phúc Thành đã lựa chọn chiến lược rất chính xác, đó là tiếp cận với Liễu Tuấn. Đương nhiên, cái gọi là chiến lược rất chính xác này cũng là sau này mọi người mới phát hiện ra, khi đó Thôi Phúc Thành khả năng cũng là bất đắc dĩ mà thôi. Nhưng hiện giờ Thôi Phúc Thành đã tới cấp chính bộ, cơ bản có thể khẳng định, năm sau Thôi Phúc Thành sẽ nắm giữ một bộ trọng yếu của Quốc vụ viện, hoặc đưa ra ngoài sẽ đường đường là quan lớn một cõi.

Khi Thôi Phúc Thành ngả theo Liễu Tuấn đã gần 50, hiện giờ Tào Hiểu Quốc mới trên 50, thân phận của Liễu Tuấn càng khác xa xưa, Nghiêm Liễu hệ đã thành một trong số tập đoàn chính trị hùng mạnh nhất trong nước, giả sử lúc này Tào Hiểu Quốc có thể được Liễu Tuấn thừa nhận, lên được thuyền lớn, hình như là lựa chọn không tệ chút nào.

Liễu Tuấn nói hẹn Sở bộ trưởng, "mang theo" Tào Hiểu Quốc hắn, là một tín hiệu rõ ràng.

Nói ra thì một phó tỉnh trưởng với một bộ trưởng bộ tài chính, cấp bậc chênh nhau chỉ một cấp mà thôi, nhưng thực quyền lại chênh nhau trên trời với dưới đất. Hắn tới sở tài chính làm việc, đừng nói là hẹn gặp Sở Vọng Nam, mà một ti trưởng, phó ti trưởng bộ tài chính cũng phải xem người ta có thời gian không, đồng chí ti trưởng đồng ý đi ăn cơm với Tào phó tỉnh trưởng đã xem như nể mặt lắm rồi.

Còn về hẹn gặp Sở bộ trưởng, Tào Hiểu Quốc tự biên thân phận chưa đủ, hoàn toàn không nghĩ tới.

Cho dù là tỉnh trưởng các tỉnh khác, muốn gặp Sở Vọng Nam cũng chẳng phải là chuyện dễ dàng gì.

Nhưn Liễu Tuấn là một ngoại lệ, y hẹn gặp Sở Vọng Nam, nói không chừng Sở bộ trưởng còn coi như có thể diện lớn.

Hiện giờ các nhân vật lãnh đạo thế hệ mới của tập đoàn chính trị đã dần dần xuất hiện, Liễu Tuấn, Khâu Tình Xuyên, Cao Trường Hoành chính là mấy đại biểu xuất sắc nhất trong đó.

Bất cả quan lớn một cõi hay phụ trách bộ ủy ban quốc gia, đều không ai dám làm cao trước mặt họ.

Bất kể có thể lên đường thuyền của Liễu Tuấn không, ít nhất có thể gặp mặt Sở Vọng Nam, kết chút giao tình, tuyệt đối không phải là chuyện xấu. Công tác ở địa phương, có được quan hệ với "tài thần" quốc gia, là cơ hội chỉ có thể gặp không thể cầu.

- Hiểu Quốc, phương diện tài chính đương nhiên chúng ta phải nghĩ cách gom góp, phương diện nhà nước cũng phải tranh thủ, có điều đó không phải là điều quan trọng, mà quan trọng là chúng ta phải làm tốt công tác của mình, tăng cường kiến thiễt hợp tác xã, và thủ tiêu thuế nông nghiệp trong vòng hai năm. Kỳ thực một là hai mà hai là một. Thủ tiêu thuế nông nghiệp là chỉ tiêu cố định, phải hoàn thành đúng thời hạn, tăng cường kiến thiết hợp tác xã là phương án phụ trợ quan trọng, làm tốt những việc này, có hiệu quả lớn cho việc tăng cường thu nhập của nông dân.

Liễu Tuấn gắp cho Tào Hiểu Quốc một miếng thức ăn chậm rãi nói, như hai người bạn đang nói chuyện.

Tào Hiểu Quốc rối rít gật đầu:
- Vâng, tỉnh trưởng chỉ đạo quá chính xác, tôi nhất định làm tốt cả hai việc này.

Đó là một trong số thay đổi trọng đại của Liễu Tuấn trong hơn một năm làm tỉnh trưởng, khi y làm tỉnh trưởng tạm quyền, Liễu nha nội chẳng hề khách khí với các phó tỉnh trưởng như vậy. Bất kể thế nào so với các phó tỉnh trưởng và các trợ ly tính trưởng, tư cách của đồng chí Liễu Tuấn hơi non một chút, các phó tỉnh trưởng đều bất giác lên mặt "già làng", kỳ thực đó là một thủ pháp nhỏ trên quan trường, trước tiên tâm lý không được rơi xuống thế kém.

Nhưng cùng với một loạt thủ đoạn của Liễu Tuấn thể hiện ra, tình hình âm thầm có thay đổi.

Không thay đổi không được.

Thủ đoạn của Liễu nha nội quá ác liệt, Lưu Phi Bằng với thân phận bí thư tỉnh ủy còn chỉ có thể chống đỡ, không đánh trả được, các phó tỉnh trưởng còn dám lên mặt lão thành trước mặt Liễu Tuấn chẳng phải chuốc khổ vào thân sao.

Tào Hiểu Quốc hiện giờ nói chuyện với Liễu Tuấn, với thái độ cấp dưới hoàn toàn, không hề để ý tới chênh lệch tuổi tác giữa đôi bên.

Liễu Tuấn khẽ gật đầu, nâng ly ra hiệu về phía quầy bar, cô phục vụ hiểu ý, lập tức mang cốc tai đã pha chế sẵn tới, món cốc tai này màu vàng, trông như mật ong, rất sánh, lóng lánh ánh hổ phách, mùi thơm xộc vào mũi, làm người ta ngửi một cái là đã thấy thèm.

Liễu Tuấn mỉm cười giới thiệu cới Tào Hiểu Quốc:
- Hiểu Quốc, thứ cốc tai này tên là "khúc ca mùa thu hoạch", là một trong chiêu bài của CLB Trường Thành, mùi vị không tệ, nồng độ không cao, anh thử một chút đi.

Tào Quốc Hiểu cười:
- Khúc ca mùa thu hoạch? Tên thật là hay, thú thực với tỉnh trưởng, tôi ngày đêm đều hi vọng nông nghiệp toàn tỉnh ra năm nào cũng được mùa lớn, món cốc tai này, tôi nhất định phải uống.

- Đúng thế, vô nông bất ổn. Tỉnh A chúng ta còn có hơn 40 triệu nhân khẩu nông nghiệp, làm tốt tam nông, là điều tối quan trọng cho việc phát triển kinh tế tỉnh ta. Hiểu Quốc, trọng trách của anh rất lớn. Nào chúng ta cùng thưởng thức "khúc ca mùa thua hoạch".

Hai chiéc ly thủy tinh khẽ chạm vào nhau phát ra tiệng động hết sức dễ nghe.

- Tỉnh trưởng, tình hình bên phía Đơn Dương khá khó khăn...

Uống rượu một lúc, không khí càng trở nên hài hòa, Tào Hiểu Quốc cũng tự nhiên hơn, chủ động nhắc tới chuyện công việc với Liễu Tuấn, mày nhíu lại. Lông mày của Tào Hiểu Quốc vốn khá thưa, động tác này trông hơi buồn cười.

Đơn Dương là thành phố trẻ nhất của tỉnh A, là một địa khu mới đổi thành từ tân thế kỷ, nằm ở khu vực hẻo lánh phía đông nam, địa phận không lớn, cơ sở công thương nghiệp cực kỳ nghèo nàn, xếp hạng GDP trong tỉnh, luôn ở dưới đáy, sau cả Nguyên Nam.

Liễu Tuấn nhìn Tào Hiểu Quốc, đợi nói tiếp.

- Tình hình Đơn Dương thì tỉnh trưởng cũng biết đó, trong địa phận nhiều núi, giao thông không phát triển, khỏi nói tới công thương nghiệp, cho dù là nông nghiệp, trình độ cơ giới hóa cũng rất thấp, việc mở rộng cầy cấy cơ giới hòa trên quy mô hơn, trước tiên không qua được cánh cửa địa lợi. Thu nhập tài chính của họ, có một mảng lớn là dựa vào thuế nông nghiệp và thuế nông lâm đặc sản, trong hai năm thủ tiêu toàn bộ thuế nông nghiệp là rất khó khăn... Bọn họ đã trình báo cáo lên, thỉnh cầu chính phủ tỉnh tăng cườn hỗ trợ tài chính, báo cáo trong tay tôi, nhưng tôi cũng rất khó quyết... Tài chính tỉnh ta cũng chẳng dư dả lắm.
Tào Hiểu Quốc lo lắng nói.

Liễu Tuấn rất hiểu, Đơn Dương kinh tế lạc hậu là thực tế, không thể so sánh với các thành phố lớn trong tỉnh, Tiềm Châu trừ bỏ thuế nông nghiệp 3 năm trước, Ngọc Lan và Ngô Tây cũng đã hoàn toàn trừ bỏ thuế nông nghiệp trong năm nay. Các thành phố khác đoán chừng năm sau sẽ trừ bỏ toàn bộ, khó khăn không lớn. Chỉ có Đơn Dương và Nguyên Nam rất rắc rối. Trừ bỏ thuế nông nghiệp là công tác trong phạm vi quản lý của Tào Hiểu Quốc, nhưng lại không nắm tài chính.

Tào Hiểu Quốc tiến lùi đều khó.

- Hiểu Quốc, anh lo lắng là có lý, tài chính tỉnh không dư dả, phải tiến hành tập trung đầu tư, mới sinh ra hiệu quả lớn. Nếu như đi trợ cấp khắp nơi, thì tiền tiêu sạch rồi, hiệu quả cũng chẳng thấy đâu, chúng ta thành hội trưởng duy trì hết.

Liễu Tuấn gật đầu nói.

- Cho nên, bất kể Đơn Dương hay Nguyên Nam, đều phải tự thân vận động, đem hi vọng gửi vào tài chính của cấp trên là không được, cũng sẽ cổ vũ cho các lãnh đạo thành phố khác mang tâm lý ỷ lại. Đơn Dương chủng loại nông sản phong phú, một số nguyên liệu thuộc cao cấp. Chúng ta phải nghĩ cách ở phương diện này, tăng cường khả năng tự cấp tự túc của họ. Tôi nghĩ nên quan tâm kiến thiết hợp tác xã của họ một chút, coi đây là trọng điểm, về mặt tài chính có thể cấp cho nhiều hơn.

- Vâng, tôi sẽ làm theo chỉ thị của tỉnh trưởng, lần này trở về tôi sẽ tới Đơn Dương khảo sát thực địa một chút, cùng bọn họ nghĩ biện pháp.

Liễu Tuấn mỉm cười:
- Thế là đúng rồi, vậy đi, trở về rồi hai ta cùng tới Đơn Dương dạo quanh vài ngày, tìm hiểu kỹ cảng tình hình Đơn Dương, mới có thể bốc thuốc theo bệnh.

Tào Hiểu Quốc rất vui mừng nói:
- Vậy thì quá hay rồi, tỉnh trưởng là cao thủ kiến thiết kinh tế số một tỉnh ta mà.

Liễu Tuấn xua tay.

Tào Hiểu Quốc tất nhiên muốn nịnh bợ y, có điều với tầng cấp y hiện nay chỉ đơn thuần có cái danh cao thủ kiến thiết kinh tế chẳng phải là một lời khen.

Đang nói chuyện thì phục vụ nhận được điện thoại, nhìn sang phía Liễu Tuấn, đi tới, như có chuyện muốn báo cáo
Bình Luận (0)
Comment