Trùng Sinh Chi Nha Nội

Chương 1802

Xin chào tiên sinh, giám đốc Hà bảo tôi xin chỉ thị, có cần thêm chút tiết mục giải trí trợ hứng không ạ?
Cô phục vụ mặc bộ sườn xám lịch sự hỏi.

Hà Thắng Lợi quan tâm tới Liễu Tuấn tất nhiên không bằng Cao Nhị quan tâm tới Cao Trường Hoành, có điều phàm Liễu Tuấn tới CLB Trường Thành tiêu khiển cũng là khách quý số một.

Y vốn sở hữu thẻ kim cương số một mà.

Hà Thắng Lợi biết trong phòng bao của Liễu Tuấn chỉ có hai người, không khỏi tuồn tẻ, liền muốn tăng thêm cho y chút lạc thú.

Tào Hiểu Quốc vừa nghe đã nghĩ bậy.

Hắn thường tới thủ đô xin hạng mục, nhưng CLB đỉnh cấp và khách sạn sang trọng tới thường xuyên, đó là nhu cầu công tác, mời người đứng đầu cơ quan nhà nước, không thể tới những nơi cấp bậc thấp được.

Bốn CLB lớn của thủ đô đều có đặc sắc riêng, Cẩm Quan Thành và Quảng An thì "sắc" diễm lệ hơn một chút, nhất là Cẩm Quan Thành thì càng cởi mở hơn các CLB khác, có điều sau khi bị Liễu Tuấn xử lý, đã không còn trắng trợn cung cấp phục vụ đặc thù nữa.

Tào Hiểu Quốc còn cho rằng CLB Trường Thành muốn cung cấp "phục vụ đặc thù" gì đó cho Liễu Tuấn, với tuổi tác và địa vị của y, thích món đó cũng hợp lý.

Liễu Tuấn hỏi:
- Tiết mục tiêu khiển gì?

Cô phục vụ liền đáp:
- Thưa, là đòan nghệ thuật nhỏ, đàn hát trợ hứng cho khách.

Trước mắt Liễu Tuấn liền hiện lên khuông mặt đoan trang mà quyến rũ của Bạch Vô Hà, nghe cô đàn, đúng là sự hưởng thụ không tệ, liền gật đầu.

Rất nhanh, phòng bao mở ra, một cô gai trẻ yểu điệu đi vào, ôm đàn tỳ bà trong lòng, chẳng phải Bạch Vô Hà sao?

Có điều hôm nay Bạch Vô Hà mặc sườn xám xanh biếc, tóc vẫn vấn cao, càng thêm quyến rũ mê người, so với lần trước gặp gỡ, càng trẻ hơn vài phần.

Liễu Tuấn không khỏi mỉm cười.

Bạch Vô Hà hiển nhiên cũng không ngờ gặp Liễu Tuấn ở đây, cũng hé miệng cười, hết sức dịu dàng.

- Chào Liễu tỉnh trưởng, thật không ngờ lại trùng hợp như thế.

Bạch Vô Hề theo quy củ trong nghề, khom mình chào Liễu Tuấn và Tào Hiểu Quốc, sau khi đứng thẳng lên, mới nói với vẻ ngạc nhiên.

Đối với Bạch Vô Hà, Liễu Tuấn là một câu đố, tối hôm đó bất ngờ làm khách ở nhà cô hơn một tiếng, vừa vặn gặp phải Cổ Chấn Quốc phá đám, kết quả chọc giận y, Cổ Chấn Quốc bị chi cục Bắc Hoàn mang đi, kể cục ra sao thì không rõ. Có điều Bạch Vô Hà rất rõ, khi ấy dưới hoàn cảnh "ám muội" đó, hành động Cổ Chấn Quốc cực dễ chọc giận Liễu Tuấn, phàm nam nhân có chút tâm lý kỳ diệu, không dễ xâm phạm.

Giữa cô và Liễu Tuấn mặc dù thực tế không nảy sinh quan hệ mang tính thực chất nào, thậm chí chẳng thể nói là bạn bè, nhưng không có nghĩa là Cổ Chấn Quốc có thể tủy tiện xen vào. Đối với nhân vật lớn như y, hoàn toàn không cần ra chỉ thị gì với Trình Tân Kiến, chỉ cần y không lên tiếng, Cổ Chấn Quốc đã nếm đủ rồi.

Vì lấy lòng Liễu Tuấn, đám người kia lại chẳng xử lý Cổ Chấn Quốc một phen nhớ đời.

Huống hồ Cổ Chấn Quốc vốn chẳng phải kẻ ra gì, lưu manh, bài bạc, người ta muốn xử lý, chẳng thiếu lý do.

Thực sự Cổ Chấn Quốc quấy rồi đúng là tạo thành "tổn thất" cho Bạch Vô Hà, Cổ Chấn Quốc bị đưa đi, Liễu Tuấn cũng cáo từ rời đi. Nếu không Bạch Vô Hà đàn cho Liễu Tuấn một khúc, nói không chừng có thể kéo gần quan hệ với Liễu Tuấn thêm một bước, có vượt qua tình "hữu nghị" bình thường hay không thì khó nói, ít nhất có thể làm bạn. Cô biết trong môi trường giới giải trí như thế, có một người bạn như Liễu Tuấn quan trọng nhường nào, nói từ ý nghĩa nào đó, là tấm bùa hộ thân, thậm chí hơn xa hạng như Cổ Chấn Quốc, chỉ cần đưa chiêu bài Liễu nha nội ra, chắc chắn là gặp dữ hóa lành, những kẻ kia còn chẳng sợ són ra quần.

Hoàn khố thủ đô, hiện giờ kẻ còn dám làm Liễu nha nội không vui thực sự không nhiều nữa.

Kết quả Cổ Chấn Quốc quấy rối, Bạch Vô Hà lòng bất an, khiến khi Liễu Tuấn đi cũng không lưu lại số điện thoại, Bạch Vô Hà buồn suốt một đêm.

Không ngờ trời không tuyệt đường người, lại gặp Liễu Tuấn ở đây.

Có lẽ đây chính là "duyên phận" rồi.

Bạch Vô Hà nghĩ trong lòng như thế, tức thì càng trở nên kích động.

Liễu Tuấn mỉm cười gật đầu:
- Vô Hà cô nương, lại gặp nhau rồi.

Bạch Vô Hà mừng rỡ, trước đó Liễu Tuấn luôn gọi cô là Bạch tiểu thư, một cách xưng hô xã giao tiêu chuẩn, hiện giờ lại gọi là Vô Hà cô nương, có thể thấy tiến một bước lớn, hơn nữa còn tỏ ra tôn trọng cô.

- Vâng thưa Liễu tỉnh trưởng... Rất vinh hạnh được lần nữa đàn cho ngài nghe, lần này tôi đàn khúc (Đại Ninh nữ dẫn) được không?

Bạch Vô Hà cười tuơi tắn, chủa động hỏi:

- Đại Ninh nữ dẫn? Chá chi dẫn?
Liễu Tuấn ngạc nhiên.

Bạch Vô Hà càng ngạc nhiên hơn:
- Đúng, theo kháo chứng của Nhâm Nhị Bắc tiên sinh, Đại Ninh nữ dẫn chính là Chá chi dẫn.

Đại Ninh nữ dẫn là ca khúc thời Đường, hiện giờ chỉ còn lại tỷ bà phổ, đầu thế kỷ 20, khi khai quẩn Đôn Hoàng Mạc Cao, phát hiện rất nhiều kinh sách, trong đó gồm 25 quyền tỳ bà khúc từ thời Ngũ Đại, Đại Ninh nữ dẫn là một trong số đó. Sau đó có hai vị tiên sinh diễn giải Đại Ninh nữ dẫn, biểu diễn ở thành phố lớn trong ngoài nước. Thao tiên sinh Nhâm Nhị Bắc khảo chứng, Đại Ninh nữ dẫn là Chá chi dẫn . Chá chi dẫn là khúc ca nổi tiếng lưu truyền thời Đường, khi ấy khúc phổ có cả ca từ, về sau tàn mác, chỉ còn sót lại đàn phổ.

Bạch Vô Hà vừa lên tiếng đã nói muốn đàn Đại Ninh nữ dẫn cho Liễu Tuấn nghe, có thể thấy bỏ công sức lớn với Liễu Tuấn, ít nhất là khá hiểu thông tin về y.

Còn Liễu Tuấn lên tiếng chỉ ra Đại Ninh nữ dẫn là Chá chỉ đẫn, có thể thấy khiến thức uyên bác.

Đó là điều làm Bạch Vô Hà kinh ngạc.

Ở thủ đô nhiều năm, cô diễn tấu cho vô số quan lớn, nói thực đa phần đúng là học đòi làm sang, rất nhiều người chọn bài hát hiện đại cải biên thành tỳ bà khúc, đôi lúc làm Bạch Vô Hà cảm thấy rất tủi thân.

Là cao thủ đàn tỳ bà, đàn khúc ca hiện đại cải biên, có chút "mất giá".

- Vô Hà cô nương, không cần chiếu cố cho sở thích của tôi, nếu như có thể, mời cô đàn một khúc (thanh liên nhạc phù).
Liễu Tuấn mỉm cười nói.

Tào Hiểu Quốc ngạc nhiên nhìn Liễu Tuấn, hắn biết thủ đoạn đấu tranh của Liễu Tuấn lợi hại, an hiểu kiến thiết kinh tế, nhưng không ngờ tới vị tỉnh trưởng trẻ này ở phương diện âm nhạc cũng biết rất nhiều.

Mấy khúc ca đó, hắn chưa nghe thấy bao giờ.

Bất tri bát giác địa vị của Liễu Tuấn trong lòng hắn cao lên một bậc. Liễu tỉnh trưởng đúng là khác những nha nội bình thường.

Bạch Vô Hà cười gật đầu:
- Vâng, tôi sẽ đàn khúc Thanh liên nhạc phủ cho hai vị.

Thanh Liên nhạc phủ là khúc đàn tỳ bà lưu hành dân gian sau thời Thanh, trong Tỳ bà phổ của Hoa Thu Bình có Thanh Bình Từ, Phượng Cầu Hoàng, Tam Khiêu Giản, Ngọc Liên Hoàn, bốn tiểu khúc độc lập. Về sau Lý Phương Viên nối thành một trường khúc, phân chi thành bốn đoạn: Thanh Bình Từ, Cử Bôi Yên Nguyệt, Phong Nhập Tùng, Thạch Thượng Lưu Tuyền. Mượn tên của Thanh Liên cư sĩ Lý Bạch, đặt là Thanh Liên Nhạc Phủ.

Bạch Vô Hà ngồi sang đôn bên cạnh, ôm đàn vào lòng, điểu chỉnh âm, bắt đầu gẩy đàn.

Thanh Liên Nhạc Phủ phong cách điển nhã thanh tân, thuần hậu cổ điển. Bạch Vô Hà tay khẽ lượt, tiếng đàn ưu nhã lưu loát vang lên trong phòng bao.

Trong phòng trở nên yên tĩnh, chẳng những Liễu Tuấn và Tào Hiểu Quốc chăm chú lắng nghe, dù là cô gái pha rượu cũng ngừng tay, mỉm cười lắng tai nghe tiếng đàn.

Những cô gái trẻ đó chưa chắc đã biết thưởng thức khúc tỳ bà cổ điển, nhưng phải giữ lễ phép cần có.

Liễu tỉnh trưởng đưa ngón giữa ra khẽ gõ lên bàn, hòa nhịp với Bạch Vô Hà, tỏ ra vô cùng nhập tâm.

Khúc đàn tới nốt cuối, âm vang của nó vẫn vấn vít trong lòng người.

Tào Hiểu Quốc vội vỗ tay, gật đầu liên tục:
- Thật mỹ diệu vô cùng.

Bạch Vô Hà đàn có hay không, Tào phó tỉnh trưởng chưa chắc đã nhận ra, nhưng thấy Liễu tỉnh trưởng nhập tâm như thế, hơn nữa nghe y và Bạch Vô Hà đối đáp, cho thấy hai bên trước kia có gặp nhau, tất nhiên phải nịnh nọt một phen.

Ân tình thuận tiện mà làm này, không tốn gì, chẳng ngại làm nhiều lần.

- Cám ơn tiên sinh khen ngợi.
Bạch Vô Hà đứng dậy, khom người cám ơn Tào Hiểu Quốc.

Liễu Tuấn mỉm cười nói:
- Vô Hà cô nương, xin cho tôi một tấm danh thiếp của cô.

Bạch Vô Hà mừng rỡ, vội lấy ra ba tấm danh thiếp, đưa cho Liễu Tuấn và Tảo Hiểu Quốc, còn lại một tấm danh thiếp khẽ đặt trước mặt Liễu Tuấn nói:
- Liễu tỉnh trưởng, nếu ngài không ngại, mong ngài cho tôi xin số điện thoại được không?

Tào Hiểu Quốc liền kinh ngạc nhìn thấy Liễu Tuấn bảo phục vụ đưa bút, lưu lại số điện thoại của mình trên danh thiếp.
Bình Luận (0)
Comment