Trùng Sinh Chi Nha Nội

Chương 966

Họp xong, Liễu Tuấn trở về văn phòng, Vu Hoài Tín vội vàng hỏi:
- Bí thư, kết quả biểu quyết của thường ủy ra sao?

Vu Hoài Tín đã được giải quyết đãi ngộ cấp chính khoa, khi làm thư ký cho Liễu Tuấn, ngay cả phó khoa cũng chẳng phải. Giữa hai người, hết sức hợp ý, Liễu Tuấn chú ý bồi dưỡng hắn, Vu Hoài Tín trước mặt Liễu Tuấn rất tự nhiên.

Vu Hoài Tín biết kiến nghị của Uông Quốc Chiêu không thể thông qua, có điều hắn muốn đoạt quyền của Liễu Tuấn một cách trắng trợn, không thể chấp nhận, Vu Hoài Tín rất muốn hắn phải chịu nhục một vố.

- Không biểu quyết.
Liễu Tuấn nói đơn giản.

Đúng là không biểu quyết.

Cả hội nghị hoàn toàn ngả về một phía, mọi người gần như tranh nhau nhảy ra chỉ trích Uông Quôc Chiêu, chỉ thiếu chút nữa chỉ thẳng vào mặt hắn mà mắng không biết trời cao đắt dày mà thôi.

Trừ Đinh Ngọc Chu và Liễu Tuấn ra, tất cả thường ủy Đinh Liễu hệ đều tỏ thái độ phản đối rõ ràng, thậm chí ngay cả tư lệnh viên Vạn Thái cũng uyển chuyển tỏ thái độ phản đối.

Khi Vạn Thái lên tiếng cả Đinh Ngọc Chu và Uông Quốc Chiêu đều nheo mắt lại.

Tư lệnh viên Thường Uy trước kia đổi thái độ ủng hộ Đinh Ngọc Chu vô điều kiện sang ủng hộ Liễu Tuân đã làm ông ta cả kinh, có điều còn cho rằng là phản ứng dây chuyền do "hộp đêm Dạ Đế" gây ra, không ngờ Vạn Thái cũng ủng hộ Liễu Tuấn, không thể không làm Đinh Ngọc Chu giật mình.

Đinh Ngọc Chu không trao đổi trước với Vạn Thái, Đinh Liễu hợp lực đã đủ để khống chế thường ủy rồi, Đinh Ngọc Chu không cần thiết phải lôi Vạn Thái vào.

Thông thường mà nói, bí thư và thị trưởng nảy sinh chia rẽ, tư lệnh viên khu cảnh bị sẽ chọn thế trung lập, không can dự dự vào việc địa phương, nhưng hiện giờ Vạn Thái tỏ thái độ rõ ràng, ắt là vì Liễu Tuấn.

Bởi vì trong mắt những người không rõ chân tướng thì kiến nghị này nhắm vào Liễu Tuấn, Lý Huệ cùng các phó thị trưởng khác, Vạn Thái có thể kê cao gối ngủ kỹ.

Đinh Ngọc Chu trước đó nghe thấy lời đồn Liễu Tuấn và Hà Vũ hệ quan hệ không tốt, khi đó chỉ cười khẩy, Liễu Tuâ, có chút tuổi đầu, ỷ vào hai người cha mà làm càn trên quan trường thôi, sao có thể có liên hệ với gia tộc cách mạng chính tông như vậy được.

Ngay cả Nghiêm Liễu cũng khó díu líu gì tới Hà Vũ hệ, dù sao Hà Vũ hệ ủng hộ đương kim thủ tướng.

Hà Duyên An coi trọng Liễu Tuấn thật, nhưng đó chỉ là một loại tán thưởng thôi, Hà Duyên An là ai, sao lại chẳng biết nặng nhẹ, vì Liễu Tuấn mà kéo cả nhà họ Hà ra trận? Như thế không phù hợp với quy tắc quan trường.

Nhưng hiện giờ xem ra lời đồn rất có khả năng là thật.

Thái độ của hai vị tư lệnh viên đều như thế, ắt có nguyên nhân bên trong.

Nếu trước kia Đinh Ngọc Chu đoán được loại quan hệ này thì áp lực trong lòng rất nặng, nhưng giờ thì khác rồi, mặc dù không thể nói lực lượng của Liễu Tuấn là lực lượng của ông ta, nhưng với thế cục hiện nay mà nói, đồng minh càng hùng mạnh càng có lợi cho bọn họ.

Uông Quốc Chiêu giật mình khác với Đinh Ngọc Chu.

Dù sao hắn cũng chưa tiếp xúc nhiều với Liễu Tuấn, nên chưa ngay lập tức nghĩ tới Hà Vũ hệ uy danh hiển hách, chỉ kinh ngạc về thủ đoạn của Đinh Ngọc Chu, ở chuyện này lại thuyết phục được tư lệnh viên khu cảnh bị tỏ thái độ rõ ràng.

Khi viên thường ủy cuối cùng là Phùng Đào tỏ thái độ, Đinh Ngọc Chu nhìn Uông Quốc Chiêu.

Hắn mỉm cười gật đầu.

- Tan họp!

Đinh Ngọc Chu nói xong, chậm rãi chắp tay sau lưng đi ra khỏi phòng hội nghị, Ngưu Tiền Tiến theo sát đằng sau, các thư ký của các khác theo thông lệ phụ trách ghi chép nội dung cuộc họp, đương nhiên văn phòng thành ủy cũng phái thư ký ghi chép để tiện xác nhận với nhau.

Tiếp đó Uông Quốc Chiếu mỉm cười đứng dây, chậm rãi đi ra ngoài, chẳng có vẻ gì là không vui, thậm chí còn ngược lại, Lý Huệ nhìn thoáng qua Liếu Tuấn, thấy một chút lo lắng dưới vẻ ngoài trầm tĩnh của y.

Lý Huệ thầm thở dài.

Phong cách làm việc của Đinh Ngọc Chu là như thế đấy, mấy chục năm rồi không dễ sửa.

Nhưng biết làm sao, trao đổi trước ư? Định dạy bảo Đinh bí thư tôi làm việc à?

Kết cục đã thế, đành chấp nhận vậy.

Nghe nói không biểu quyết, Vu Hoài Tín cười vui mừng, dù Liễu bí thư không tiết lộ tình hình cụ thể, nhưng hẳn là Uông Quốc Chiêu mất sạch thể diện rồi.

Thật kỳ lạ, đang yên đang lành sao tự chuốc khổ vào người!

Vu Hoài Tin đang muốn nói đùa mấy câu cho Liễu bí thư vui, nhưng đột nhiên phát hiện ra, Liễu bí thư có chút không vui, đôi mày cau lại như đang lo lắng vì chuyện gì, làm hắn bất giác cũng khẩn trương theo.

Phàm khi Liễu Tuấn có vẻ mặt này là đụng phải vấn đề khó giải quyết thật sự rồi, Vu Hoài Tín biết phải làm gì, lặng lẽ lui ra ngoài tránh quấy rầy Liễu bí thư.

Liễu Tuấn dựa lưng vào ghê trầm tư một lúc rồi nhấc điện thoại bảo mật.

- Lão ba, con là Liễu Tuấn đây.

Liễu Tuấn gọi điện cho Nghiêm Ngọc Thành.

Y là một trong số cực ít cho thể trực tiếp gọi điện cho Nghiêm Ngọc Thành không qua thư ký.

- Ừ.
Nghiêm Ngọc Thành đáp đơn giản.

Liễu Tuẫn kể sơ qua về thế cục tỉnh A và biện pháp đối phó của mình. Thực tế hiện giờ những điều y làm ở tỉnh A đã vượt quá quyền hạn của một phó bí thư thành ủy, nghiêm nhiên tự lấy thái độ người đại diện cho Nghiêm Liễu ở tỉnh A, chuyện này rất có khả năng làm Cù Hạo Cẩm bất mát, nên phải báo cáo cho Nghiêm Ngọc Thành hoặc Liễu Tấn Tài.

Nghiêm Ngọc Thành làm công tác đảng, nên Liễu Tuấn gọi cho ông.

Nghiêm Ngọc Thành chỉ im lặng lắng nghe, không xen vào.

Liễu Tuấn chỉ báo cáo chừng mười phút, nêu bật trọng điểm, tuy là điện thoại bảo mật, nhưng đại sự như thế tốt nhất phải trao đổi thẳng thắn ngắn gọn.

Báo cáo xong, Liễu Tuấn liền im lặng chời đợi Nghiêm Ngọc Thành chờ đợi.

Một lúc sau Nghiêm Ngọc Thành nói:
- Lộ liễu quá.

- Dạ, con biết.

- Cù Hạo Cẩm không phải Thai Duy Thanh, ông ta làm việc dứt khoát gọn gàng, cần phải cẩn thận.

Nghiêm Ngọc Thái nhấn mạnh thêm.

Liễu Tuấn đã trao đổi với Thai Duy Thanh nhiều lần, thậm chí có thể nói là giao phong, về cảm giác Thai Duy Thanh làm việc cẩn thận chuyện không nắm chắc hoàn toàn không tùy tiện xuất chiêu, nói khó nghe một chút là thiếu quyết đoán. Nhưng Cù Hạo Cẩm thì chưa từng gặp mặt, càng chưa từng lĩnh giáo thủ đoạn ông ta, với Nghiêm Ngọc Thành, nhân vật cỡ nào mới đáng để ông dặn y "phải cẩn thận"?

- Bậy né tránh mũi nhọn , đánh vào chỗ yếu?
Liễu Tuán thăm dò.

- Né tránh mũi ngọn thì đúng.

Nghiêm Ngọc Thành chỉ đồng ý với nửa câu đầu của Liễu Tuấn, còn "đánh vào chỗ yếu" thì khó mà tỏ thái độ! Liễu Tuấn cấp bậc quá thấp sao muốn "đánh vào chỗ yếu" của bí thư tỉnh ủy sao có thể dễ dàng? Dù ông rất hiểu năng lực của Liễu Tuấn, cũng không thể tùy tiện khuyến khích y.

Anh con rể này là người nối nghiệp mà mình và Tấn Tài đều nhất trí.

Hiện giờ thấy Liễu Tuấn một mình ở tỉnh A chống đỡ áp lực mạnh mẽ, trong lòng Nghiêm Ngọc Thành cũng nổi lên ý xót tài, tình thế phức tạp gian nan như vậy, chính bản thân ông cũng rất ít trải qua.

Sai một ly thôi ra rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục, nếu chọc giận Cù Hạo Cẩm rồi, có cơ hội bị ông ta cho một xử phạt nặng, ít nhất cần 3 tới 5 năm mới trở mình được.

- Tiểu Tử, nếu quá khó khăn thì nghỉ ngơi một hồi đi.
Trầm mặc một lúc, đột nhiên Nghiêm Ngọc Thành nói, ngữ khí ôn hòa một chút.

Liễu Tuấn giật mình, chẳng lẽ cả Nghiêm Ngọc Thành cũng cho rằng tình thế của mình không lạc quan, sinh ra ý rút lui rồi? Địa vị của Nghiêm Ngọc Thành hiện giờ đã hoàn toàn khác biệt, tầm nhìn khác với y, nhiều khi dù người thông minh đến đâu, cũng phải đứng ở một độ cao nhất định nhìn xuống mới thấy rõ tình thế.

Thân phận khác nhau, tầm nhìn khác nhau, sai một ly đi một dặm.

Liễu Tuấn im lặng, Nghiêm Ngọc Thành cũng không thúc giục.

- Cám ơn lão ba! Nhưng con muốn thử xem.
Hồi lâu, Liễu Tuấn đột nhiên cứng cỏi nói.

- Được.
Nghiêm Ngọc Thành cũng rất dứt khoát:

- Nhớ kỹ, hãy liên hệ thường xuyên với đồng chí Hà Dyên An.

- Vâng con hiểu.

Hiển nhiên Nghiêm Ngọc Thành chỉ ra trọng điểm, Hà Duyên An thân phận đặc thù, lại từng là tỉnh trưởng tỉnh A, tỏ ra quan tâm sự vụ trong tỉnh thậm chí tranh thủ gì đó cũng là trong tình lý. Bất kể là Cù - Thai, hay người đằng sau, đều không thể thái quá, ví dụ như việc Thôi Phúc Thành tiến vào thường ủy, dù Cù Hạo Cẩm không vừa lòng, cũng chỉ đành nín nhịn.

Tính cách mạnh mẽ đến đâu, nhưng thân trong thể chế không thể làm việc theo cảm tính, khi cần thỏa hiệp thì phải thỏa hiệp.

Đặt điện thoại xuống, Liễu Tuấn ưỡn mình lên, cảm giác áp lực đột nhiên nhẹ đi rất nhiều, Nghiêm Ngọc Thành đã thừa nhận những việc làm của y ở tỉnh A, khi cần thiết, Nghiêm Liễu thậm chí cả phái hệ sẽ lên tiếng.

Y ở tỉnh A không phải là đơn độc tác chiến.

Tiếng điện thoại đột nhiên vang lên, Liễu Tuấn vừa nhấc máy, nghe được mấy câu thì sắc mặt trở nên nghiêm trọng.
Bình Luận (0)
Comment