Trùng Sinh Chi Nha Nội

Chương 967

Bàn Đại Hải:
- Tuấn thiếu gia, nghe nói Lương Lượng bị giết rồi?

Đây là ở trong phòng bao ở một nhà hàng cổ điển của thành Phượng Hoàng, có bốn người Liễu Tuấn, Hắc Tử, Bàn Đại Hải và Đại Cương.

Công trình kỳ ba của thành Phượng Hoàng cơ bản đã hoàn thành, mở cửa với bên ngoài, tạo nên hiệu ứng oanh động, Bàn Đại Hãi xuất thân làm quảng cáo, Cty quảng cáo Phượng Hoàng lập tức hoạt động, thêm vào mấy ngôi sao hỗ trợ, sách lược kinh doanh hết sức thành công. Sau khi khánh thành khí thế mạnh mẽ, chiếm mất không ít hào quang của thành phố điện ảnh TW xây tại tỉnh bên.

Hiệu quả về du lịch nổi bật ngay lên, vì thành Phượng Hoàng đi vào vận hành, thành phố Ngọc Lan đã được liệt vào thành thị du lịch trọng điểm, rất nhiều du khách, vì chiêu bài vàng này mà tới, vào trong toàn thành quy mô hoành tráng quên cả đường về.

Cty Phượng Hoàng cuối năm ngoái cũng thành công lên sàn chứng khoán, quy mô tư bản mở rộng, nghiêm nhiên thành xí nghiệp dân doanh hàng đầu trong nước, là đại ca trong nghành nghiệp.

Sự thành công của thành Phượng Hoàng đã thúc đẩy rất nhiều sản nghiệp xung quanh, thu nhập tài chính của khu Trường Hà tăng vọt, ba khu nhà ở phù hợp kinh tế ở gần đường Trường Hà đồng loạt được khởi công, đồng thời cũng bắt đầu xây dựng nhà cửa cho cán bộ khu, xu thế phát triển ngày càng mạnh mẽ.

Ba năm xây nên thành phố mới, đã thành sự thực.

Đáng mừng nhất là thu nhập quân chúng trong khu cũng tăng lên liên tục, không còn thua kém nhiều so người dân thành phố Ngọc Lan nữa, điều này đối với Liễu Tuấn mà nói càng đáng mừng hơn xây nên thành phố mới.

Đưa quân chúng cùng giàu có, là động lực lớn nhất khi xưa tiến vào quan trường.

Làm quan một kỳ, tạo phúc một phương.

Lời dặn khi tạm biệt của Khương lão tiên sinh đã biến thành sự thực rồi.

Chính cục ở tỉnh biến hóa phức tạp, Liễu Tuấn phải dè chừng từng bước đi, nhưng ở khu Trường Hà, bất kể là quan trường hay dân gian, uy vọng Liễu bí thư đã tới mức không thể tăng thêm.

Một số kiến trúc trong thành Phượng Hoàng được tận dụng hữu hiệu , ví như những tửu quán hai bên đường, đều kinh doanh thực sự, du khách phục vụ như ông hoàng, đương nhiên, nếu đoàn làm phim có nhu cầu, các cửa hàng kinh doanh này đều phải hợp tác, đó là điều ghi rõ ràng trong hiệp nghị hợp tác ban đầu, đoàn làm phim cũng sẽ có bồi thường tương ứng.

Nơi đám Liễu Tuấn đang ngồi là một nhà hàng giả cổ lớn nhất sang trọng nhất trong thành điện ảnh, do Bàn Đại Hải tự đầu tư kinh doanh.

Hắc Tử từ Giang Khẩu tới Ngọc Lan thăm Tuấn thiếu gia, Bàn Đại Hải và Đại Cương tất nhiên phải tới bồi tiếp. Chợ vật liệu xây dựng đã đi vào kinh doanh, Đại Cương hiện giờ chạy đi chạy lại giữa Đại Ninh và Ngọc Lan xử lý công việc.

Bạn bè cũ gặp mặt, mọi người đều vui vẻ.

Nhưng đề tài Bàn Đại Hải nhắc tới lại khiến trong lòng người ta có chút thiếu thoải mái.

Sau khi Liễu Tuấn trao đổi điện thoại với Nghiêm Ngọc Thành, Mạnh Kế Lương gọi điện thông báo chuyện này.

- Đại Hải, tên Lương Lượng này là cái hạng gì.
Hắc tử không thường tới Ngọc Lan, nên không biết nhiều chuyện lắm.

- Ài, hạng gì chứ? Chỉ là thứ hạng bét, dám đối đầu với Tuấn thiếu gia...

Bàn Đại Hải thường ở Ngọc Lan, nắm rõ chuyện phát sinh bên cạnh Liễu Tuấn rõ như lòng bàn tay, lập tức giới thiệu đơn giản qua chuyện Lương Lượng.

Thành phố Ngọc Lan phát hiện đằng sau Tôn Đại Vận và người lương tri là Lương Lượng, lập tức ra tăng lực độ truye bắt, tên Lương Lượng này có vài phần bản lĩnh, cùng các cảnh sát hình sự chơi trò trốn tìm.

Theo tình huống Mạnh Kế Lương thông báo, mấy ngày trước công an Ngọc Lan cơ bản đã xác định tung tích của Lương Lượng, lập ra kế hoạch bắt giữ kín khẽ, không ngờ trong quá tình bất giữ, Lương Lượng liều mạng phản kháng, hắn thân hình cao lớn, có kinh nghiệm đánh nhau rất định cầm hung khí đả thương mấy cán bộ cảnh sát, khi cảnh sát nổ súng chỉ thiên không có hiệu quả, đã quyết đoán bắn chết.

Hắc Tử vừa nghe hết sức ngờ vực:
- Không phải chứ? Công an Ngọc Lan ăn hại như thế à? Bảy tám người bắt một người, còn để hắn đánh bị thương bỏ chay!

Bàn Đại Hải cười:
- Năm xưa mười mấy người đuổi chém anh còn chẳng việc gì hay sao?

Hắc Tử năm xưa là đại ca có tiếng ở huyện Hướng Dương, công phu rất cao, có không ít câu chuyện truyền kỳ, hiện giờ tuổi đã tứ tuần người vẫn rắn chắc vô cùng, sát khí ngùn ngụt, toàn thân không có chút thịt thừa nào, so với thời còn trẻ thì ngày càng uy nghiêm trầm ổn.

Hắc Tử mỉm cười, rồi lập tức nghiêm mặt nói:
- Tuấn thiếu gia, trong chuyện này có trò gì không? Liệu có phải ai đó muốn Lương Lượng ngậm miệng?

Hắc Tử trên thực tế là người lèo lái công ty chuỗi khách sạn Thu Thủy, nhiều năm rèn luyện tương trường, đã không còn là tên vũ phu ở huyện Hướng Dương năm xưa, đã thành nhân vật tinh anh ở thương trường, khách sạn Thu Thủy là tập đoàn công ty cỡ lớn xếp hạng trên thế giới, còn chuyện gì chưa gặp qua.

Cạnh tranh trên thương trường cũng chẳng nhẹ nhàng hơn quan trường.

Hắc Tử lập tức nghĩ tới khả năng bịt miệng.

Theo Bàn Đại Hải miêu tả thì thấy chuyện công nhân Ct điện cơ gây chuyện đúng là có tổ chức bài bản, Lương Lượng là một tên tội phạm bỏ chạy, theo lý thường mà nói, giữ mạng là hàng đầu, lại dám mạo hiểm kích động công nhân gây chuyện, để đối đầu với Liễu Tuấn là trái lẽ thường.

Mỗi người làm việc đều có động cơ.

Bàn Đại Hải nói tới chuyện nghiêm chỉnh lập tức trở nên cực kỳ tinh minh, gật đầu phụ họa:
- Phải đó Tuấn thiếu gia, trong chuyện này không chừng có vấn đề thật. Lương Lượng là một tên lưu manh thô lỗ, sao suy tính chu đáo như vậy được? Mà Cty điện cơ vừa làm loạn, là các xí nghiệp khác cùng hùa theo ngay, chuyện này không phải người thường có thể làm được, mà lại phải hiểu quy tắc trong thể chế..

Liễu Tuấn nâng chén rượu Mao Đài lên nhấp một tiếng, không nói gì.

Thực ra khi Tôn Đại Vận nói Lương Lượng sai hắn làm, trong lòng Liễu Tuấn đã có nghi ngờ rồi, Tôn Đại Vận đúng là có khả năng vị Lương Lượng sai phái, nhưng sau lưng Lương Lượng là ai thì khó nói, chỉ có điều Lương Lượng mãi không bắt được, nên không cách nào xác nhận. Sau khi làn sóng công nhân gây chuyện lắng xuống, Liễu Tuấn lại bận ứng phó với chính cực phức tạp của tỉnh, nên phải bỏ chuyện Lương Lượng qua một bên , không suy nghĩ kỹ càng.

Không ngờ Mạnh Kế Lương lại thông báo cho y, Lương Lượng bị giết rồi.

Phân tích của Hắc Tử và Bàn Đại Hải, chắc gì đã không có lý.

Cuối năm ngoái công nhân gây chuyện dù Liễu Tuấn cuối cùng cũng trấn áp được, nhưng vẫn tạo thành ảnh hưởng nhất định với Liễu Tuấn, ít nhất là khơi lên mâu thuẫn giữa Liễu Tuấn và Thai Duy Thanh, nếu như có kẻ giật giây đằng sau, có thể nói là đạt được mục đích nhất định.

Chuyện bị dẹp yên, Lương Lượng mất đi giá trị lợi dụng, thành thùng thuốc nổ, tất nhiên phải thanh trừ. Lương Lượng lại là tội phạm bị truy nã, giết chết hắn không có rắc rối gì về pháp lý.

Quả thực là như thế thì đúng là thủ đoạn rất ác độc.

Nhưng người ta làm việc gọn gàng sạch sẽ, Liễu bí thư dù có hoài nghi, cũng chỉ có thể giữ ở trong lòng, có lẽ cái chết của Lương Lượng có vấn đề, nhưng chuyện này vĩnh viễn bị chôn vùi.

- Tuấn thiếu gia, trong chuyện này chắc chắn có điều mờ ám rồi.
Bàn Đại Hải khẳng định, trên khuôn mặt béo núc thoáng hiện một vẻ dữ dằn.

Liễu Tuấn lắc đầu:
- Lương Lượng đã bị giết, có gì mờ ám cũng hết rồi.

- Hắc hắc, người chết không biết nói thì còn người sống.
Bàn Đại Hải nói:
- Hay là tôi sai người điều tra một chút?

Hắc Tử và Đại Cương cũng nhìn Liễu Tuấn xin chỉ thị.

Liễu Tuấn nhìn hắn bình thản hỏi:
- Tra như như thế nào?

Bàn Đại Hải thấy y động lòng, lập tức tinh thần phấn chấn:
- Cái này dễ lắm, những tên cảnh sát bắt hắn, còn cả người trong nhà Lương Lượng đều là đều mối, thế nào cũng có cách.

Bàn Đại Hải giao du rộng lớn, giỏi xã giao, đầu óc cực kỳ mau lẹ, bỏ một đống tiền nói không chừng có thể tra ra được. Đương nhiên tiền đề là chuyện này có vấn đề thật.

Liễu Tuấn nghĩ một lúc rồi lắc đầu:
- Hiện giờ tình thế phức tạp, không nên manh động thì hơn.

Bàn Đại Hải đáp lời có chút mất hứng.

Kỳ thực tình thế phức tạp chỉ là một phương diện thôi, một phương diện khác là Bàn Đại Hải là người ngoài thể chế, Liễu Tuấn không muốn hắn xen vào. Quan trường có quy riêng, người ngoài thể chế xen vào chẳng có gì lợi, có lẽ nhất thời mang lại hiệu quả, nhưng xét về lâu dài, thì hại nhiều hơn lợi.

Thân trong quan trường phải dùng thủ đoạn ngoài xã hội là sự thất bại.

Có điều với những kẻ làm quan để kiếm lợi thì sẽ không quan tâm tới vấn đề này, còn người có mục đích cao hơn phải tránh, nếu không đến một lúc nào đó kém cỏi về trí tuệ chính trị này sẽ bộc lộ ra rõ ràng, có hối cũng không kịp.

- Hắc Tử, thứ tôi bảo anh chuẩn bị thế nào rồi.
Liễu Tuấn bỏ qua đề tài này.

- Khá đủ rồi, lều bạn có bốn vạn cái, bao tại hơn một triệu, xuồng ba mươi chiếc, máy đào đất hai mươi cái, máy phát điện cỡ nhỏ năm mươi cái, còn có một số ít thứ khác nữa, phàm là thứ thiếu gia căn dặn, tôi đều chuẩn bị đủ, mấy hôm nữa sẽ chuyển tới.


Đại Cương ngạc nhiên:
- Tuấn thiếu gia chuẩn bị những thứ này làm gì? Ngọc Lan sẽ bị lũ sao?

Hiện giờ mặt trời chói trang, nào có chút dấu hiệu lũ nào chứ?

Liễu Tuấn hi vọng trận lũ kinh hoàng ở thế giới kia trong kiếp trước sẽ không xảy ra ở thế giới này, nhưng rất nhiều chuyện không phải ý chí con người có thể lay chuyển, chuẩn bị trước là cần thiết.

Liễu Tuấn nói:
- Tỉnh A bị hai con sông lớn kẹp ở giữa, chuyện kháng lũ năm nào cũng phải chuẩn bị, đó là chuyện lớn.
Bình Luận (0)
Comment