Trùng Sinh Chi Tiểu Gia Bất Tý Hậu

Chương 66

“Hoàng thượng,” Lâm công công khom lưng, hai tay nâng một mảnh ngọc bội, “Ngọc bội của ngài rơi trên giường , thỉnh hoàng thượng chú ý cất kỹ.” Đúng là mảnh ngọc bội huyền nguyệt, vốn một đôi , mảnh khác ở chỗ Chung Như Thủy. Mấy năm trước Phong Hàn Bích không cẩn thận đánh rơi ngọc bội, sau đó như phát điên tìm khắp hoàng cung, may mắn tìm được, nếu không Lâm công công cũng không dám nghĩ, hậu quả có bao nhiêu nghiêm trọng.

“Ân?” Phong Hàn Bích vô thức sờ bên hông, có một lần y không cẩn thận mất ngọc bội, sau khi tìm được thì lập tức sai người chế tác một ngọc tuệ rất đặc biệt, không phải tay tháo ra thì sẽ không rơi. “Ngọc bội của trẫm vẫn còn, mảnh này không phải của trẫm.” Phong Hàn Bích nhìn ngọc bội trên tay Lâm công công, nói.

“Cái gì?” Lâm công công kinh nghi nhìn ngọc bội trên tay mình một chút, thật không phải là của hoàng thượng, hoàng thượng là thượng huyền nguyệt, mà mảnh này, là hạ huyền nguyệt! Nói như vậy, tối hôm qua, thế tử…… Đã tới đây! Trong lòng Lâm công công cuồng hỉ, khuôn mặt đầy nếp nhăn cười tươi như hoa, rốt cục điều hoàng thượng trông mong đã đến!

“Lấy tới.” Phong Hàn Bích thản nhiên nói, Lâm công công vội vàng đưa ngọc bội.

Phong Hàn Bích cẩn thận vuốt ve miếng hạ huyền nguyệt, tối hôm qua đến đây, là tiểu quỷ kia, ngồi trên giường, cũng là tiểu quỷ kia. Nói vậy, ngọc bội là nó làm rơi? Ngọc bội luôn được nó mang trên người ư? Như nhi, tại sao phải đem tín vật đính ước của bọn họ cho tiểu quỷ kia mang theo? Phong Hàn Bích lâm vào suy nghĩ.

“Lâm công công, vật quan trọng như vậy, vẫn là vật quy nguyên chủ mới tốt.” Phong Hàn Bích thu ngọc bội lên tay, đứng lên: “Khởi giá.”

Lâm công công sững sờ, nói: “Vâng!”

“Hoàng thượng khởi giá!”

“Chung Tiểu Trùng, cái gì đây?” Chung Như Thủy sờ sờ trước vạt áo Tiểu Trùng, sau đó ghé vào chóp mũi ngửi ngửi, “Ngọt ngọt, hình như là điểm tâm?” Chung Như Thủy nghi hoặc nhìn Chung Tiểu Trùng, Chung Tiểu Trùng nghiêng đầu nghĩ nghĩ, bừng tỉnh đại ngộ: “A! Là điểm tâm tối hôm qua Phong Hàn Bích cho ta!” Nói xong, Chung Tiểu Trùng vươn tay tìm trong ngực mình, móc ra một bọc khăn gấm bạch sắc, còn rơi xuống vụn bánh, sau đó đưa tới trước mặt Chung Như Thủy: “Cha, tối hôm qua Phong Hàn Bích mời ta ăn điểm tâm, ta cảm thấy rất ngon nên mang chút ít về cho các ngươi nếm thử, thật sự rất ngon!”

Chung Như Thủy co rút khóe miệng, tiếp nhận, nơm nớp lo sợ mở ra xem, toàn bộ vỡ vụn……

“Sao biến thành như vậy?” Chung Tiểu Trùng đau lòng nhìn điểm tâm, cắn môi vẻ mặt muốn khóc. Cha và đại bá chưa được nếm, thật sự đáng tiếc!

“Sách!” Chung Như Thủy ném thứ trong tay lên trên bàn, hướng về phía Chung Tiểu Trùng: “Tiểu tử, ngươi mang những vật này ngủ bên người lão tử cả đêm! May mắn khứu giác của kiến ở đây không tốt lắm, nếu không tối hôm qua chúng ta đã bị kiến tha đi! Còn nữa, từ khi nào ngươi và người kia thân thiết tới mức có thể gọi tên hả!”

“Sớm biết vậy, tối hôm qua ta đã ăn sạch, thực lãng phí.” Chung Tiểu Trùng tiếc hận nhìn bánh vụn trên bàn, căn bản không nghe Chung Như Thủy hỏi nó cái gì. Lớn như vậy, lần đầu tiên nó ăn điểm tâm ngon đến thế!

“Ngươi đừng tiếc những vật này, đáng thương cho cha ngươi được rồi? Lại phải đi giặt y phục cho ngươi!” Chung Như Thủy lấy ra một bộ y phục mới, sau đó bắt đầu cởi y phục dính đầy điểm tâm của Tiểu Trùng.

Chung Tiểu Trùng rất phối hợp giơ tay lên, vểnh môi cao cao, nó vẫn nghĩ đến những điểm tâm không thể ăn được nữa. Khóe miệng Chung Như Thủy run rẩy, thật đúng là hắn sinh a……

“Di?” Rốt cục Chung Như Thủy phát hiện trên cổ Chung Tiểu Trùng trống rỗng, hô to: “Chung Tiểu Trùng, ngọc bội của ngươi đâu?”

“Trên cổ…… Sao không có?” Chung Tiểu Trùng rất bối rối sờ sờ cổ của mình, “Sao lại mất?”

Mặt Chung Như Thủy trầm xuống, nhanh chóng đổi y phục cho nó, nắm tay nó xuất môn. Chung Tiểu Trùng cân nhắc, cha rất ít khi sinh khí với nó, nhưng khi sinh khí thì đại bá cũng sợ hắn ba phần!

“Cha…… Có thể rơi đâu đó, nhất định ta có thể tìm!” Chung Tiểu Trùng khẩn trương nói, ngọc bội kia nó mang từ nhỏ, cha nói là rất quan trọng. Tuy cha nó chưa bao giờ nói vì sao quan trọng, nhưng nó vẫn cho rằng đó là di vật nương lưu lại cho nó, nên cha mới lo lắng như vậy.

“Ngọc bội cha sẽ tìm, nhưng đầu tiên, ngươi quỳ cho ta! Không có cha đồng ý không được phép đứng dậy!” Vẻ mặt Chung Như Thủy bình tĩnh, kéo Chung Tiểu Trùng ra sân, lạnh lùng nói: “Quỳ xuống!”

Chung Tiểu Trùng kinh ngạc, tuy ngẫu nhiên cha nó sẽ mắng nó, nhưng chưa từng phạt nó! Huống chi là phạt quỳ! Chung Tiểu Trùng gắt gao cắn môi dưới, không nói, đi đến giữa sân nhỏ quỳ xuống.

Trong mắt Chung Như Thủy có chút chua xót, hắn chưa từng nghiêm khắc với Tiểu Trùng như vậy, trước kia nó làm sai chuyện gì cũng chỉ mắng cho qua, theo phương diện nào đó mà nói, hắn rất cưng chiều Tiểu Trùng. Sao lại vì một mảnh ngọc bội mà muốn phạt nó? Cũng bởi vì mảnh ngọc kia có ý nghĩa đặc biệt với mình? Tâm Chung Như Thủy khẽ đau, trong lòng sớm hối hận, muốn gọi nó đứng dậy, lại không mở miệng được. Hắn sinh nhi tử, hắn biết rõ, lúc này bảo nó đứng dậy, nhất định nó sẽ hờn dỗi một ngày. Đều do Phong Hàn Bích! Ngày hôm qua không có chuyện gì lại ôm Tiểu Trùng trở về! Trở về thì trở về còn hôn hắn! Làm hại tâm tình của hắn không tốt! Bây giờ còn vì mảnh ngọc bội kia mà phạt con mình, đây là nhi tử hắn hoài thai mười tháng gặp trăm ngàn đau khổ mới sinh hạ! Hai mắt Chung Như Thủy đỏ bừng, hắn giận cũng vì mảnh ngọc bội kia, càng giận tên hỗn đản Phong Hàn Bích!

Khi Phong Hàn Bích đến tiểu viện của Chung Như Thủy thì thấy hình ảnh như vậy, cau mày đi qua.

“Đang làm gì chứ?” Phong Hàn Bích nhìn Chung Tiểu Trùng, tuy sáng sớm ánh mặt trời không gay gắt, nhưng giữa hè, một hài tử sáu tuổi phơi nắng như thế sẽ dễ bệnh.

Chung Như Thủy hung dữ liếc y một cái, sau đó quay đầu giữ im lặng. Người không muốn gặp nhất đột nhiên xuất hiện, còn bị y chứng kiến tình cảnh khó coi của hai phụ tử bọn họ hai, chỉ quay đầu thầm mắng y là Chung Như Thủy hắn đã kiềm chế quá tốt!

“Như nhi.” Phong Hàn Bích xụ mặt xuống, Lâm công công thấy tình huống không đúng, lập tức nói ra: “Công tử, có lời gì không thể hảo hảo nói, hài tử phơi nắng sẽ bệnh, người đau lòng còn không phải phụ mẫu sao?” Dứt lời bước đến trước mặt Chung Tiểu Trùng: “Tiểu công tử, đừng quỳ nữa, bệnh không phải chuyện đùa, mau đứng lên vào trong phòng đi!”

Chung Tiểu Trùng cắn môi không nói một lời, cố nén nước mắt, quật cường quỳ trên mặt đất, vẫn không nhúc nhích.

“Cái này……” Lâm công công có chút suy nghĩ nhìn Chung Như Thủy và Phong Hàn Bích một chút, lại nhìn khuôn mặt non nớt quật cường của Chung Tiểu Trùng, cảm giác kỳ lạ chợt lóe lên, đứa bé này không giống thế tử, nhưng vì sao, lần đầu tiên thấy đứa bé này đã có cảm giác rất quen thuộc? Giống như, trước kia từng gặp, trước kia ông cũng thấy một hài tử quật cường như vậy.

“Như nhi, có chuyện gì để nó đứng dậy nói sau. Hài tử, dạy dỗ thì tốt hơn.” Phong Hàn Bích trầm mặt nói với Chung Như Thủy, mặc dù y còn chút mâu thuẫn vì sự tồn tại của Chung Tiểu Trùng, nhưng rốt cuộc chỉ là một tiểu hài tử, y sẽ không thờ ơ nhìn nó bị phạt.

“Hừ,” Chung Như Thủy liếc y, lạnh lùng nói: “Ta dạy hài tử không cần ngươi trông nom, mời ngươi lập tức rời đi, hiện giờ ta không muốn gặp lại ngươi!” Nói câu cuối cùng, rõ ràng Chung Như Thủy có chút nôn nóng.

“Tối hôm qua nó nhịn điểm tâm vì muốn mang về cho ngươi một phần.” Phong Hàn Bích nói xong, chăm chú nhìn Chung Như Thủy, sau đó đến bên cạnh Chung Tiểu Trùng. Chung Như Thủy run lên, cắn răng không nói.

“Tiểu quỷ.” Phong Hàn Bích đứng trước mặt Chung Tiểu Trùng, từ trên cao nhìn xuống nó, “Đứng dậy.”

Chung Tiểu Trùng nghe được thanh âm của Phong Hàn Bích, rốt cục có chút phản ứng, nhưng chỉ ngẩng lên, nhẹ nhàng lắc đầu với y, tiếp tục quỳ.

Lông mày Phong Hàn Bích nhíu chặt, ngồi xổm xuống nhìn Chung Tiểu Trùng, thấp giọng nói: “Ngươi làm sai cái gì?” Từ lời Tiểu Trùng nói tối hôm qua, mười phần là Chung Như Thủy rất cưng chiều hài tử, hôm nay tức giận như vậy, nhất định là vì tiểu quỷ phạm lỗi rất nghiêm trọng.

Chung Tiểu Trùng há to miệng, nhỏ giọng nói: “Ta làm mất một ngọc bội rất quan trọng……”

Phong Hàn Bích sững sờ, Như nhi vì ngọc bội mà phạt nó? Ngẩng đầu nhìn Chung Như Thủy, Chung Như Thủy cúi đầu, mái tóc thật dài che đi biểu tình trên mặt hắn. Phong Hàn Bích cam đoan lời hai người nói Chung Như Thủy đều không nghe được, bởi vì y tận lực nhỏ giọng, thanh âm của Tiểu Trùng mơ hồ, nếu không cẩn thận nghe, căn bản không nghe ra.

“Ngươi không làm mất.” Phong Hàn Bích xoa đầu nó, sau đó lấy mảnh ngọc bội trong ngực ra, nhét vào tay nó.

“Như thế nào……” Chung Tiểu Trùng mở to mắt, lời nói còn chưa nói hết chỉ thấy Phong Hàn Bích làm động tác suỵt, Tiểu Trùng vội vàng đem ngọc bội nhét vào trong ngực, đồng thời chú ý bên hông Phong Hàn Bích cũng treo một mảnh ngọc bội giống nó như đúc. Chỉ có điều một cái hướng thượng, một cái hướng hạ. Mấy lần trước nó thấy Phong Hàn Bích liền sợ hãi, không sợ hãi thì lo ăn và ngủ, căn bản không chú ý ngọc bội của Phong Hàn Bích.

“Là tối hôm qua ngươi làm rơi ở phòng ta.” Phong Hàn Bích ngoại trừ trước mặt Chung Như Thủy không tự xưng trẫm, thì trước mặt Tiểu Trùng cũng vậy. Y không hiểu vì sao, chỉ vô thức không muốn dùng. Lâm công công vẫn đứng bên cạnh Phong Hàn Bích và Chung Tiểu Trùng lại hoảng sợ mở to mắt nhìn, quét tới quét lui hai người bọn họ, rốt cuộc ông biết vì sao vẫn cảm thấy Tiểu Trùng quen thuộc như vậy!

Chung Tiểu Trùng vừa định nói chuyện, lại đột nhiên ngậm miệng cúi đầu. Phong Hàn Bích đứng dậy, xoay người nhìn Chung Như Thủy.

“Rốt cục ngươi muốn thế nào!” Chung Như Thủy ở phía sau dựng tai nghe nửa ngày cũng không nghe được bọn họ đang nói gì, hai người thì thầm, bộ dáng nghiêm trọng kích thích thần kinh của hắn, một ngọn lửa vô danh bùng lên, sau đó trực tiếp tới chất vấn.

“Không muốn thế nào, ta chỉ tới trả đồ.” Phong Hàn Bích đột nhiên tiến lên một bước, cách Chung Như Thủy không đến một cánh tay. Chung Như Thủy lại càng hoảng sợ, lui một bước, sắc mặt cực kỳ khó coi: “Xong rồi thì cút đi!”

Phong Hàn Bích hoàn toàn không để ý thái độ của Chung Như Thủy, cười nói: “Lập tức đi.” Bỗng nhiên lại ghé sát bên tai Chung Như Thủy: “Hoàng hậu đã không muốn gặp trẫm, trẫm hiển nhiên sẽ cút rất xa, không chọc ngươi tâm phiền.” Nói xong, dưới thái độ cực kỳ kinh ngạc của Chung Như Thủy, khẽ cười, nhanh chóng rời đi. Lâm công công cũng vội vàng thu liễm tâm tình, bước theo.

Trùng hợp lúc Phong Hàn Bích vừa bước ra thì Chung Như Phong và Hồ Đồ đi ngắm trăng trên núi trở về, nhìn thấy Phong Hàn Bích tâm tình có vẻ rất tốt, Hồ Đồ sững sờ, lập tức nhớ ra phải thỉnh an, Phong Hàn Bích lại như không thấy bọn họ, trực tiếp rời đi.

Hồ Đồ thối mặt thầm mắng: Hoàng thượng thì giỏi lắm sao! Chung Như Phong đợi Phong Hàn Bích đi mới có thể trầm tĩnh, tuy chỉ gặp thoáng qua, hắn lại có cảm giác áp lực và thần phục khó hiểu. Chẳng lẽ trước kia, hắn biết hoàng đế? Nhưng đệ đệ của hắn biết hoàng đế, hắn biết cũng không có gì ngạc nhiên? Còn đang trầm tư, Chung Như Phong bị Hồ Đồ kéo vào.

“Như Thủy Tiểu Trùng! Chúng ta đã về rồi! Các ngươi không biết tối hôm qua ta và Như Phong lên núi ngắm trăng , ai ngờ ta phát hiện rất nhiều thảo dược trân quý! Chúng ta đào một tối! Nhưng không mang sọt, đành phải hy sinh áo ngoài .” Hồ Đồ vừa nói vừa không ngừng lấy thảo dược ra, căn bản không chú ý tình huống trong sân. Lúc nghe thanh âm nặng nề của Chung Như Phong “Ngươi đang làm cái gì” mới ngẩng đầu lên, rất không ổn!

“Tiểu Trùng, ngươi quỳ làm gì vậy? Mau đứng lên!” Cũng bất chấp thảo dược trân quý, Hồ Đồ tùy tiện ném xuống, vội vàng đến trước mặt Chung Tiểu Trùng, muốn ôm lấy nó.

Chung Tiểu Trùng lại cúi đầu nắm chặt tay, tư thế “Tuyệt đối không đứng dậy”. Hồ Đồ sờ sờ đầu, nhìn Chung Như Thủy đang đứng ngốc, tức giận nói: “Hai phụ tử các nươi làm cái gì chứ?”

Chung Như Phong chỉ có tác phong hành động, không nhiều lời như Hồ Đồ, thấy Tiểu Trùng không chịu đứng dậy, Chung Như Thủy không nói một lời. Rất dứt khoát vươn tay xách Chung Tiểu Trùng lên, sau đó nắm cổ áo Chung Như Thủy kéo vào phòng.

Hồ Đồ thấy mà trợn mắt há mồm, le lưỡi nghĩ, thấy không, đây là nhất gia chi chủ a!

Hồ Đồ lấy nước lau khuôn mặt đỏ bừng đỏ bừng của Chung Tiểu Trùng, sau đó không đếm xỉa Chung Như Thủy, kéo Chung Như Phong, ôm lấy Tiểu Trùng đi uống nước ô mai. Về phần Chung Như Thủy, để hắn một mình tỉnh táo lại!

Chung Như Thủy cười khổ nhìn bọn hắn rời đi, từ lúc vào nhà Tiểu Trùng không liếc nhìn hắn, cũng không nói lời nào.

Cha ruột hắn bị ghét rồi a…… Chung Như Thủy thở dài, trong lòng tràn đầy cay đắng, còn ẩn ẩn đau nhức. Phong Hàn Bích nói, hoàng hậu…… Vì sao Phong Hàn Bích nói như vậy? Đã có tam cung lục viện còn muốn đùa hắn? Nghe được tin tức của hắn thì lập tức từ Mị thành xa ngàn dặm đuổi tới Xích Sa, chỉ là vì đem hắn trở lại bên cạnh y. Rõ ràng bảy năm trước, là y không cần hắn …… Phong Hàn Bích, ta thật sự không hiểu ngươi!

Lâm công công cứ một lúc lại nhìn khuôn mặt tuấn mỹ của chủ tử, sau đó cúi đầu xuống sầu mi khổ kiểm suy tư, lại ngẩng đầu, lại cúi đầu, liên tục như thế khoảng nửa canh giờ, rốt cục Phong Hàn Bích nhẫn không được: “Lâm công công, ngươi muốn nói cái gì?”

“A! Lão nô đáng chết!” Lâm công công sợ tới mức quỳ xuống, “Lão nô mạo phạm uy nghi của hoàng thượng, xin hoàng thượng thứ tội!”

“Đứng dậy.” Hiện giờ Phong Hàn Bích có chút phản cảm khi thấy người khác quỳ, bởi vì sẽ nghĩ tới tiểu quỷ đáng thương bị Như nhi phạt.

“Tạ ơn hoàng thượng.” Lâm công công xoa mồ hôi lạnh, đứng dậy.

Phong Hàn Bích hỏi: “Rốt cục có chuyện gì, nói thẳng.”

“Vâng, vâng!” Ngữ khí của Phong Hàn Bích đã không kiên nhẫn, Lâm công công không dám do dự: “Hoàng thượng, nô tài thấy tiểu công tử của thế tử, cảm giác, rất quen thuộc, giống như đã từng gặp qua, trước đó nghĩ không ra. Nhưng, hôm nay, nô tài thấy hoàng thượng, mới nhớ tiểu công tử giống ai!”

“Giống ai.” Phong Hàn Bích nhìn tấu chương trong tay, nhấp một ngụm trà, thờ ơ hỏi.

“Ách,” Lâm công công nhìn nhìn Phong Hàn Bích, khẽ cắn môi, vẫn nói ra: “Tiểu công tử và hoàng thượng khi còn bé giống nhau như đúc! Hoàng thượng từ nhỏ là do nô tài phục thị, nên nô tài có thể nhớ rõ như vậy. Dù là hoàng thượng hiện tại, cũng rất giống tiểu công tử……”

Tay cầm tấu chương của Phong Hàn Bích run lên, nhưng mặt ngoài bất động thanh sắc hỏi: “Thật sao?”

“Vâng, đúng vậy! Đặc biệt là bộ dáng quật cường lúc chịu phạt, quả thực giống hoàng thượng bị tiên hoàng phạt quỳ năm đó……” Lâm công công có chút cân nhắc nhìn Phong Hàn Bích.

“Tốt, lui xuống đi.” Phong Hàn Bích thản nhiên nói. Lâm công công sững sờ, sao hoàng thượng bình tĩnh như thế? Chẳng lẽ Hoàng thượng không nghi ngờ? Vì sao đứa con của thế tử không giống cha ruột mà giống hoàng thượng?

Lâm công công không dám nói thêm gì nữa, ứng thanh lui ra ngoài.

Lâm công công vừa đi, Phong Hàn Bích thả tấu chương trong tay, trầm giọng nói: “Mạc Hoan.”

“Chủ nhân!” Mạc Hoan lách mình ra, cung kính quỳ gối trước mặt Phong Hàn Bích.

“Như nhi ở Túy Long thôn sáu năm, đi tra xét một năm trước đó hắn ở đâu, chuyện gì xảy ra, còn nữa, thê tử của hắn có thân phận gì.” Phong Hàn Bích thản nhiên nói.

“Vâng!” Mạc Hoan ôm quyền, nhanh chóng biến mất.

Phong Hàn Bích nhìn chiếc nhẫn rubi trên ngón vô danh, lâm vào trầm tư.

Bình Luận (0)
Comment