Trùng Sinh Chi Tiểu Gia Bất Tý Hậu

Chương 67

“Nhi tử, ngươi xem, cha mua cho ngươi cái gì, là tượng đất! Lần trước ngươi thích nó mà, cha mua Tiểu Hầu Tử cho ngươi.” Chung Như Thủy nịnh nọt nhìn Chung Tiểu Trùng, đem Tiểu Hầu Tử được niết rất sống động tới trước mặt nó.

Chung Tiểu Trùng trầm mặc tiếp nhận, nhìn một cái liền đặt trên bàn, chơi châu chấu cỏ Chung Như Phong tết cho nó.

Chung Như Thủy sững sờ, bất đắc dĩ cầm lấy Tiểu Hầu Tử bằng đất. Chung Tiểu Trùng thoáng giương mắt lén nhìn, sau đó bĩu môi nhìn châu chấu trong tay, tâm tình càng kém.

“Ai ~” Chung Như Thủy thở dài, tiểu hài tử thật khó dỗ dành a, rốt cuộc nó muốn giận dỗi bao lâu? Ai, sao cái tính thích giận dỗi cũng giống mình như thế ? Cầm Tiểu Hầu Tử ngồi trong hoa viên ở hậu viện, ngẩng đầu nhìn trời, rất u buồn! Ba ngày, hai phụ tử bọn họ chưa nói với nhau một câu, buổi tối không cùng hắn ngủ mà chạy tới phòng Hồ Đồ, ngay cả cái liếc mắt cũng không nguyện ý cho hắn…… Tâm tình của Chung Tiểu Trùng, Chung Như Thủy hiểu, nói nó đang bực bội, không bằng nói là nó giận dỗi. Phụ thân yêu thương nhất phạt nó nghiêm khắc như thế, còn bị ngoại nhân thấy được, cảm giác mất mặt sâu hơn cả oán hận. Còn mảnh ngọc bội chết tiệt! Hóa ra ngày đó Phong Hàn Bích đến để trả ngọc bội! Sao y không tới sớm vài phút, làm hại Tiểu Trùng bị phạt! Không không không, không đúng, trọng điểm không phải cái này, trọng điểm là Phong Hàn Bích thấy ngọc bội kia sẽ nghĩ thế nào a!!

“Thủy Thủy,” Thanh âm Đào Như Lý từ phía sau vang lên, “Sao ngồi ở đây than thở? Gặp phiền toái?”

“Tiểu Đào Nhi ~” Chung Như Thủy kêu rên một tiếng, “Ta sắp phiền chết! Bị Tiểu Trùng nháo …… Ngươi nói, sao lúc tiểu hài tử nháo còn khủng bố hơn nữ nhân a?”

“Tiểu Trùng? Ngươi và nó có chuyện gì? Nó dính ngươi như vậy mà lại giận dỗi với ngươi?” Đào Như Lý ngồi xuống bên cạnh, nghi hoặc hỏi.

“Mấy ngày hôm trước, ta nhất thời xúc động, phạt nó……” Chung Như Thủy có chút xấu hổ nói.

“Phạt Tiểu Trùng?” Đào Như Lý mở to hai mắt, Thủy Thủy có bao nhiêu yêu thương Tiểu Trùng, hắn rất rõ ràng, sao lại phạt nó? “Nó làm sai cái gì?”

“Ách, chính là, nó đánh rơi ngọc bội……” Chung Như Thủy ấp úng nói.

“Ngọc bội?” Ngọc bội gì quan trọng như thế, Đào Như Lý nghĩ nghĩ, kinh ngạc hỏi: “Là ngọc bội hoàng thượng tặng ngươi năm đó? Tiểu Trùng luôn đeo?”

“…… Đúng vậy.” Đừng kinh ngạc thế chứ?

“Tìm được chưa?” Đào Như Lý nói, thầm nghĩ, Thủy Thủy lại vì ngọc bội hoàng thượng tặng mà phạt Tiểu Trùng!

“Tìm được rồi, là y đưa về……” Chung Như Thủy buồn bực nói, Phong Hàn Bích, rốt cuộc có hoài nghi hay không? Sao nhiều năm như vậy y vẫn khiến người ta không nhìn thấu?

Y? “Là Hoàng thượng đưa về?” Đào Như Lý nhíu mày, “Y không hoài nghi?”

“Y không hỏi một tiếng! Còn!” Chung Như Thủy cắn cắn môi, trên mặt xuất hiện đỏ ửng khả nghi, “Còn nói cái gì hoàng hậu ……” Không đợi Đào Như Lý nói, Chung Như Thủy lại “Phi” một tiếng: “Dám đem ta làm trò cười, ta muốn y mất mặt! Rõ ràng tam cung lục viện tả ủng hữu bão, suốt ngày hưởng thụ cuộc sống xa hoa lãng phí, còn chạy tới cùng ta giả vờ thâm tình! Con mẹ nó, nghĩ ta là ngốc tử sao!”

Đào Như Lý kéo khóe môi: “Ai nói cho ngươi biết hoàng thượng như vậy……”

“Còn cần người khác nói cho ta biết ư? Huyện lão gia ở chỗ chúng ta là như vậy! Thượng bất chính, hạ tất loạn, có hoàng đế kiểu gì thì có thần tử kiểu đó, trên làm dưới theo, đúng không? Trên không như vậy, dưới có thể thế sao!” Chung Như Thủy đánh đồng, thú nhiều nữ nhân cũng không sợ sớm già thận suy!

Ai! Đào Như Lý cười khổ, nhưng thấy bộ dáng Thủy Thủy, liền biết, hắn vẫn rất quan tâm hoàng thượng, chỉ là không bỏ xuống được quá khứ, canh cánh trong lòng chuyện trước kia mà thôi. “Thủy Thủy, chẳng lẽ nhiều năm như vậy ngươi không xem hoàng bảng? Bảy năm trước, hoàng thượng phế cả hậu cung, biếm thái tử phi làm thứ dân, cùng người Liễu gia lưu vong biên cương, sau đó chiêu cáo thiên hạ cuộc đời này không lập phi. Tìm ngươi suốt một năm, hoàng thượng tuyệt vọng, không để ý người trong thiên hạ phản đối, ban một đạo thánh chỉ, mang theo linh vị của ngươi, thành hôn trước mặt tổ tiên, lập ngươi làm hậu. Ngươi không biết, chuyện lúc ấy có bao nhiêu oanh động, người trong thiên hạ đều nói tân vương của Quỷ Tà điên rồi. Chỉ là về sau, bọn họ mới biết được, hoàng thượng không phải điên, mà là quá mức si tình.”

Chung Như Thủy sững sờ nghe, trong lòng ngoại trừ khiếp sợ, còn có chua xót. Rời khỏi y, lưu lạc bên ngoài bảy năm, một năm vì có mang Tiểu Trùng mà tránh đến nơi hẻo lánh, sáu năm định cư ở Túy Long thôn. Thôn kia có lớn hơn chút, nhưng mỗi ngày chỉ nghe nói huyện lão gia lại lập thiếp khiến đại phu nhân tức chết, hoặc là đàm luận Tống quả phụ của thôn bên cạnh vụng trộm với hán tử, bị nhốt vào lồng heo dìm sông. Cái gì hoàng bảng cái gì quốc gia đại sự cái gì giao chiến, đều không tới tai bọn họ. Hắn, thật sự không biết Phong Hàn Bích làm gì.

“Y, làm như vậy, một chút ý nghĩa cũng không có…… Dù thế nào, đều trở về không được, đúng không?” Chung Như Thủy đè xuống sóng to gió lớn trong lòng, bình tĩnh nói. Là Phong Hàn Bích không cần hắn trước, giống như cha mẹ của hắn, không cần hắn!

“Thủy Thủy, khi đó chúng ta cũng không hiểu vì sao Hoàng thượng kiên trì tìm ngươi một năm, một người rơi xuống Si Mị hà lúc giông bão, căn bản không có khả năng sống sót. Đến khi gặp được ngươi lần nữa, chúng ta mới biết được vì sao năm đó hoàng thượng phải làm như vậy. Là vì ngươi đột nhiên có thêm vị đại ca kia, ta đoán, hắn là ám vệ hoàng thượng phái thủ hộ ngươi. Nhưng, hắn lại không mang ngươi trở về, nên y mới nghĩ, hai người các ngươi đều chết ở trong sông.” Lúc Đào Như Lý nhìn thấy Chung Như Phong mới hiểu rõ, khó trách hoàng thượng nói Chung Như Phong đáng chết. Chỉ là tạo hóa trêu ngươi, ai cũng không ngờ Chung Như Phong mất trí nhớ, sau đó làm đại ca của Chung Như Thủy.

Chung Như Thủy trầm mặc một hồi, cười khổ: “Đúng vậy, một tên thị vệ nho nhỏ vì bảo vệ ta thiếu chút nữa mất mạng. Nếu y thật sự yêu ta như vậy, vì sao năm đó không cùng đại cả nhảy xuống?” Chung Như Thủy ngẩng đầu nhìn Đào Như Lý, trong mắt là buồn bã. Hắn rất ích kỷ, hắn thường xuyên nhịn không được mà nghĩ như vậy. Một thị vệ không có chút quan hệ với hắn, vì hắn liều lĩnh nhảy xuống, sao Phong Hàn Bích yêu hắn, lại không nhảy xuống? Ác mộng kia quấn lấy hắn bảy năm, tuyệt vọng giãy dụa trong nước, nhìn thấy bóng dáng mơ mơ hồ hồ, hắn rất muốn đó là Phong Hàn Bích a! Nhưng, sự thật là sự thật, tàn khốc đâm từng nhát vào tim hắn!

Đào Như Lý đột nhiên nắm chặt tay Chung Như Thủy, cười bi thương: “Năm đó, y nhảy xuống……”

Năm đó y nhảy xuống! Chung Như Thủy chấn động, nước mắt ngập tràn, che miệng nức nở: “Y, nhảy xuống?”

Đào Như Lý nhắm mắt lại, gật gật đầu, chậm rãi nói: “Năm đó, mười mấy người chúng ta nhảy xuống mới kéo được hoàng thượng về, khi ấy y giống như điên rồi, cứu y trở về, y lại liều lĩnh đi tìm ngươi, chúng ta không còn cách, chỉ có thể đánh y ngất xỉu, mang về Mị thành. Đợi y ngủ một ngày một đêm mới tỉnh táo hơn nhiều, sau đó, cứ như vậy trông coi linh vị của ngươi sáu năm qua. Mà ta và Tiểu Thương, một người tránh mặt không gặp, một người ở sa trường, nếu không vì sự xuất hiện của ngươi, ta nghĩ cuộc đời này, ba chúng ta vĩnh viễn không gặp gỡ……”

Trái tim Chung Như Thủy kịch liệt nhảy lên, cảm giác đau đớn quen thuộc truyền đến, hô hấp trở nên dồn dập. Hắn không còn nghĩ được gì, hắn chỉ biết rõ, hóa ra Phong Hàn Bích, không phải không cần hắn……

“Thủy Thủy? Thủy Thủy!” Đào Như Lý phát hiện Chung Như Thủy không đúng, vội vàng đỡ thân thể lung lay sắp đổ của hắn.

“Cha! Cha, ngươi ở đâu!“Chung Tiểu Trùng mang theo tiếng khóc nức nở hô to, giọng điệu lo lắng.

“Tiểu Trùng! Cha ngươi ở đây!” Đào Như Lý nghe được tiếng Chung Tiểu Trùng liền hô, sau đó ôm lấy Chung Như Thủy.

“Đào thúc thúc!” Chung Tiểu Trùng theo tiếng tìm đến, thấy sắc mặt cha nó xanh trắng, mồ hôi lạnh thấm ra, nước mắt thiếu chút nữa rơi xuống! “Cha! Đào thúc thúc, cha phải uống dược, cha không thoải mái, phải uống dược a!” Hóa ra Tiểu Trùng cảm giác được Chung Như Thủy xảy ra chuyện, mới chạy đến tìm hắn.

“Dược đâu?” Đào Như Lý ôm Chung Như Thủy trở lại tiểu viện, Chung Tiểu Trùng vội vàng đi theo.

“Cha không thoải mái, phải uống dược, trong phòng!” Chung Tiểu Trùng đẩy cửa phòng ra, vọt tới ngăn tủ, lấy bình nhỏ màu vàng nhạt.

Đào Như Lý đặt Chung Như Thủy trên giường, thay hắn bắt mạch, huyết khí hỗn loạn, không tìm ra bệnh gì.

“Đào thúc thúc, giúp ta đỡ cha dậy, phải uy hắn uống thuốc.” Chung Tiểu Trùng đổ ra một dược hoàn, Đào Như Lý vội vàng nâng Chung Như Thủy.

Chung Như Thủy uống xong, mới chậm rãi tỉnh lại.

“Cha!” Chung Tiểu Trùng nhào vào lòng Chung Như Thủy, rầu rĩ nói: “ Sau này Tiểu Trùng không giận dỗi với cha nữa, cha đừng vứt bỏ Tiểu Trùng.”

Chóp mũi Chung Như Thủy đau xót, ôm thân thể nhỏ bé của nó, cười lớn: “Đồ thúc thúc của ngươi đã nói bệnh này không nghiêm trọng, có thể là cha nghĩ đến chuyện kích động, ảnh hưởng tâm tình mới như vậy. Hơn nữa, còn có Tiểu Trùng cơ mà, dù cha ở đâu cũng có thể tìm được, cha không sợ!”

“Ân.” Tiểu Trùng rầu rĩ, ôm thắt lưng của cha nó không buông. Đào Như Lý thấy hai phụ tử hòa hảo, trong lòng cũng thoải mái, nhưng nghĩ tới bệnh của Chung Như Thủy, lại bắt đầu sầu lo. Trực tiếp hỏi hắn, chắc chắn hắn sẽ không nói, vậy chi bằng đến hỏi người khác.

Phong Hàn Bích nhớ tin tức Mạc Hoan tìm hiểu báo lại, đầy bụng nghi vấn. Người của Túy Long thôn hầu như bị mã phỉ do Lang Hiên quốc trà trộn vào giết sạch, thật vất vả tìm được vài người sống sót, mới biết được sáu năm trước Chung Như Thủy đến thôn ngụ lại, lúc đó ba đại nam nhân ôm một hài nhi chưa đủ tháng, không có nữ tử đi theo. Nghe nói, sau khi sinh, nương của oa nhi thể nhược không thể đi cùng, bọn họ rất mẫn cảm với người ngoài, đặc biệt là thiếu niên tự xưng cha ruột của hài nhi, màu da tái nhợt gần như trong suốt, gầy yếu tới mức một trận gió cũng có thể thổi bay, đi vài bước còn không vững, phải cần người đỡ. Lúc ấy tất cả mọi người đoán, có lẽ thiếu niên kia khiến đại cô nương nhà nào đó có mang, đành cùng người nhà mang theo nữ tử bỏ trốn, sau đó bị nương gia đuổi giết, hài tử xuất thế thì thê tử qua đời, không còn cách, chỉ có thể trốn đến nơi thâm sơn cùng cốc. Ở chung một thời gian mới phát hiện, đại ca mặt lạnh nhà bọn họ là một tay săn thú cừ khôi, nhị ca ôn hòa y thuật cao siêu, thiếu niên gầy yếu rất có học vấn. Dần dần mọi người đều thích bọn họ, hoàn toàn xem bọn họ là người trong thôn. Hỏi có nghe tới thê tử của thiếu niên không, tất cả đều lắc đầu, nói thiếu niên chưa bao giờ đề cập tới, hơn nữa cũng không lập mộ phần của nàng! Mỗi lần có người hỏi, thiếu niên chỉ cười nhạt lắc đầu không đáp, sau đó xoay người dạy hài tử trong thôn chi, hồ, giả, dã. Dần dà, cũng không ai hỏi nữa. Đến cuối cùng hỏi lai lịch của Chung Như Thủy, tất cả đều nói không rõ, chỉ biết, có một ngày bọn họ đột nhiên mang tay nải đi vào thôn, từ đó về sau ngụ lại.

Một năm kia Như nhi ở đâu, gặp chuyện gì? Phong Hàn Bích xoa mi tâm, chẳng lẽ Như nhi có cảm tình với một nữ tử rồi thành hôn chỉ trong hai tháng ngắn ngủn, cuối cùng sinh hài tử? Ngẫm lại đều khó! Nếu hắn thật sự yêu người khác, sao lại giữ vật đính ước của hai người, còn cho tiểu quỷ mang theo? Huống chi, cái hắn gọi là “Thê tử”, ngay cả mộ phần và linh vị đều không có! Vậy, rốt cục tiểu quỷ là hài tử của ai? Vì sao nó và mình giống nhau như thế? Nếu nói Như nhi là nữ nhân, còn có khả năng nó là hài tử của mình, nhưng trọng điểm Như nhi là nam tử, căn bản không thể sinh con!

Phong Hàn Bích đau đầu, nhìn bầu trời tối đen mới giật mình, y ở trong thư phòng suy nghĩ đã lâu. Đứng dậy, y quyết định ra ngoài hít thở không khí một chút, có lẽ thanh tỉnh đầu óc sẽ nghĩ thông suốt.

Đào Như Lý đi đến nơi hẹn với Hồ Đồ, Hồ Đồ đang chờ.

“Đào ngự y hẹn tại hạ đến đây, không biết có chuyện gì?” Hồ Đồ thờ ơ hỏi, dù người trước mắt vai vế cao hơn hắn, hắn cũng khó có cảm giác tôn kính, thậm chí có chút không kiên nhẫn.

Đào Như Lý nghĩ nghĩ, quyết định không quanh co lòng vòng, trực tiếp vào vấn đề.

“Rốt cục thân thể Thủy Thủy là thế nào.” Đào Như Lý nhìn Hồ Đồ, trầm giọng hỏi. Hồ Đồ khẽ giật mình, giương mắt nhìn Đào Như Lý: “Có chuyện gì xảy ra sao?”

“Chiều nay Thủy Thủy đột nhiên đau đớn, ta phát hiện tâm mạch hắn hỗn loạn, khí huyết hư tổn, nhưng không có bệnh. Rốt cục Thủy Thủy làm sao vậy!” Đào Như Lý trầm mặt nhìn Hồ Đồ.

“Hứ, có cái gì, cùng lắm thì, dùng thân nam nhân sinh con cũng phải trả giá chút? Như Thủy nói, chuyện năm đó chỉ mình ngươi biết mà? Ngươi phải biết hắn và Tiểu Trùng tâm mạch tương liên a, nếu lúc ấy hắn bỏ hài tử, chẳng khác nào phụ tử hai người cùng chết.” Hồ Đồ ngoáy ngoáy lỗ tai, thờ ơ nói.

“Ta đương nhiên biết rõ! Thì sao?” Đào Như Lý lạnh lùng trừng mắt Hồ Đồ.

Hồ Đồ tức giận: “Trừng ta làm gì? Là ta làm hại ư? Năm đó hắn chịu đựng thế nào ngươi còn rõ hơn ta? Như Thủy không chết cùng Tiểu Trùng trong sông coi như là phong thủy của phần mộ tổ tiên Phong gia quá tốt! Một người mang bầu ngâm mình trong nước lâu như vậy, thân thể tốt được sao? Nếu không phải Như Phong liều cái mạng nhỏ truyền nội lực cho hắn mười tháng, dù ta là Hoa Đà tái thế cũng không giữ được hai người bọn họ!” Hoàng đế của các ngươi chẳng những không cảm ơn còn vừa thấy đã muốn giết hắn! Hồ Đồ không nói ra những lời này, chỉ là trong lòng không ngừng phỉ báng, thấy mặt Đào Như Lý tái nhợt trong nháy mắt, tâm tình mới tốt hơn, nói tiếp: “Như Thủy là vì ‘Tử âm’ cải biến thân thể mới mang thai Tiểu Trùng, kỳ thật nói Tiểu Trùng là sâu nhỏ biến thành cũng không sai. Một con sâu độc dần dần thành hình kết nhau thai bảo vệ nó, sau đó tự động phụ thượng tâm mạch Như Thủy để nuôi dưỡng nó. Thẳng đến mười tháng sau, Tiểu Trùng sinh ra nó mới tự động thoát ly. Ngươi ngẫm xem, một thiếu niên mới mười lăm tuổi, bị hấp thu năng lượng trong mười tháng, hắn có thể khỏe ư! Vì bảo vệ mạng hắn mà ta sứt đầu mẻ trán! Sau này, mỗi khi tâm tình hắn kích động, huyết khí cuồn cuộn, hiển nhiên không thoải mái. Các ngươi hại Như Thủy thành như vậy còn hướng ta vấn tội? Không biết là rất buồn cười sao?” Hồ Đồ liếc mắt, trào phúng, thỏa mản nhìn Đào Như Lý lảo đảo, mặt mũi tràn đầy áy náy, hận không thể lấy cái chết tạ tội.

Trong lòng thoải mái, Hồ Đồ mới vỗ vỗ vai Đào Như Lý nói: “Nhưng, Như Thủy chưa từng hận ngươi cũng không trách ngươi, thậm chí một mình ngươi gánh chịu nhiều như vậy khiến hắn đau lòng. Gặp được ngươi, hắn vẫn nói với chúng ta, hắn không hận ngươi, mà còn có chút cao hứng vì gặp lại ngươi, hắn nói, hắn rất nhớ ngươi.” Dù gì Đào Như Lý cũng là sư thúc của hắn, không thể khi dễ quá mức, an ủi tốt hơn.

“Thật sao? Thủy Thủy hắn…… Thật sự không hận ta? Hắn nói nhớ ta?” Đào Như Lý có chút mê mang nhìn Hồ Đồ.

“Ân! Yên tâm, ta rất hiểu hắn, dù gì cũng ở cùng nhà bảy năm! Các ngươi nhận thức hắn không đến một năm, đương nhiên hiểu không sâu, tin tưởng ta, hắn không hận các ngươi!” Hồ Đồ rất khẳng định vỗ vỗ vai hắn, cười đắc ý.

Đào Như Lý đang lâm vào cực độ hoang mang vẫn nghe ra ý khoe khoang của Hồ Đồ, trong lòng có chút buồn cười, nói: “Cám ơn ngươi, Thủy Thủy có thể gặp được các ngươi, thật sự rất tốt. So với chúng ta, lúc hắn ở cùng các ngươi, hạnh phúc hơn nhiều.”

“Đâu có đâu có, Như Thủy rất thích ngươi, ta nghe hắn nói chuyện trước kia của ngươi và hắn.” Hồ Đồ giả khách khí, Đào Như Lý dễ dàng nhìn ra, chỉ là không muốn cùng hắn tranh chấp như trẻ con. Thân phận của Hồ Đồ không đơn giản, chẳng những y thuật rất cao, còn biết rõ bí dược của Ngộ quốc, biết rõ “Tím âm”, biết rõ xử lý chuyện nam tử mang thai. Nhưng, Đào Như Lý không muốn đi tra thân phận hắn, chỉ cần hắn là bằng hữu của Thủy Thủy, chỉ cần hắn không hại Thủy Thủy, đối phương có thân phận gì, đều không quan trọng.

Phong Hàn Bích lâm vào khiếp sợ, vẻ mặt không dám tin. Không phải y cố ý nghe lén, chỉ là trùng hợp gặp được Đào Như Lý và Hồ Đồ, vốn định yên lặng bỏ đi, lại nghe đến tên Chung Như Thủy, sau đó núp trong bóng tối nghe bọn họ nói một chút. Nhưng ai biết, lại là chuyện như vậy!

Tiểu quỷ là nhi tử của mình, là nhi tử của mình và Như nhi! Tiểu Trùng, Tiểu Trùng, hóa ra Chung Tiểu Trùng chính là con sâu nhỏ tác quái năm đó!

Phong Hàn Bích nắm chặt tay, nhãn thần mờ mịt, Như nhi, tại sao phải gạt ta?
Bình Luận (0)
Comment