Giống như trong nháy mắt kia, Sở Duyệt không còn đói bụng chút nào, cơ thể như được ngâm mình trong nước ấm, thoải mái đến mức muốn vươn vai lười nhác.
Ngay sau đó lại có ánh sáng màu trắng cùng màu vàng nhạt bay qua chỗ cô, gắt gao vây chặt lấy cô, bao bọc cô thành một cái kén lớn phát sáng.
Những đốm sáng này tranh nhau chui vào cơ thể cô, như đang tranh giành lãnh thổ.
Sở Duyệt cảm thấy thân thể của mình tựa như một cái động không đáy, điên cuồng hấp thu những điểm sáng đó, thân thể giống như chưa bao giờ được thỏa mãn như vậy, thoải mái đến mức cô muốn hét lên.
“A ——”
Trong xe nhà đột nhiên truyền đến tiếng kêu thảm thiết của An Kiệt.
Sở Duyệt nhìn về phía An Kiệt, thấy vô số điểm sáng màu vàng nhạt xuyên thấu qua xe, chui vào trong, nơi đó là chỗ An Kiệt đang thăng cấp.
Cho nên, những đốm sáng màu vàng nhạt này không phải là năng lượng hệ kim sao?
- Tiểu Duyệt, Tiểu Duyệt, em mau đến xem xem, An Kiệt làm sao vậy!
Trong giọng nói của Tề Minh tràn đầy hoảng loạn.
Tiếng hét của An Kiệt càng ngày càng thảm thiết, truyền đến cùng với tiếng la của Tề Minh.
Không kịp nghĩ nhiều, Sở Duyệt mở mắt nhảy từ cửa sổ mái xe xuống, vài bước đã vọt tới phòng ngủ, An Kiệt trên giường, tình trạng quả thực là thảm không nỡ nhìn.
- Kiệt ca!!
Cả người An Kiệt đều nứt ra rồi!
Từ mặt đến toàn thân, da thịt bị xé rách từng tấc từng tấc, máu từ vết thương chảy ra, biến hắn thành một người máu, ga trải giường dưới thân thấm đẫm máu, tạo thành một dấu vết người máu.
Tại sao lại như vậy?!
Này không thích hợp!
Cô chưa từng thấy ai thăng cấp mà biến thành như vậy, chẳng lẽ là bởi vì……
Sở Duyệt nhắm mắt lại, quả nhiên chung quanh An Kiệt có vô số điểm sáng màu vàng nhạt quay quanh, còn có vô số điểm sáng đang chui vào trong cơ thể An Kiệt, nhưng thân thể An Kiệt đã không chịu nổi nữa, không chỉ da thịt, ngay cả kinh mạch đều sắp nứt vỡ!
Xong con bê, đây là bổ quá độ!
Làm sao bây giờ?
Làm thế nào mới có thể ngăn cản những thứ màu vàng này tiếp tục tiến vào cơ thể An Kiệt đây?
Đúng rồi, bản thân cô cũng có thể hấp dẫn điểm sáng màu vàng này!
Sở Duyệt bò lên trên giường, ngồi ở bên cạnh An Kiệt, dùng sức vươn tay thu những điểm sáng này vào trong lòng ngực, cố gắng để nó đi về phía cô.
Quả nhiên những điểm sáng màu vàng nhạt này càng thích Sở Duyệt hơn, khi cô vừa vung tay mở đường để chúng nó bay tới, một đám điểm sáng đó đều vứt bỏ An Kiệt, đầu nhập vào ôm ấp của Sở Duyệt.
Bên này, cuối cùng những điểm sáng kia đã không còn tiếp tục chui vào cơ thể của An Kiệt, nhưng da thịt của hắn đã bị xé rách, toàn thân trên dưới đều là vết nứt, máu tươi còn ở ào ạt chạy ra bên ngoài.
Cái này phải làm như thế nào a, này một thân vết thương này mà băng bó, thì An Kiệt có thể biến thành xác ướp rồi.
Sở Duyệt bỗng nhiên nhớ một lần cô bị sét đánh kia, khi đó làn da của cô cũng nứt như thế này, nhưng sau lại có những điểm sáng màu trắng chữa trị cho cô.
Anhs sáng màu trắng, đúng!
Cạnh cô không phải có một đám lớn điểm sáng trắng quay chung quanh sao?
Sở Duyệt duỗi tay, dẫn đường cho điểm sáng trắng hướng về phía An Kiệt.
- Roẹt roẹt!!!
Thân thể An Kiệt đột nhiên run lên, một cổ điện lưu chảy qua toàn thân hắn, đau đớn qua đi, hắn lại cảm thấy thập phần sảng khoái, rất đã ghiền.
Ui mẹ ơi, lầm rồi!
Sở Duyệt cũng thấy được, thứ cô vừa mới dẫn đường cư nhiên là năng lượng lôi hệ.
Không phải màu trắng sao?