Sở Duyệt gắt gao nhìn chằm chằm An Kiệt, nhìn hắn cắn chặt răng co thành một đoàn trên giường, lúc này không ai có thể giúp được hắn, chỉ có thể dựa của chính mình.
Thăng cấp rất thống khổ, đặc biệt là kiểu dùng tinh hạch cưỡng chế thăng cấp, càng thống khổ
Có người khi cưỡng chế thăng cấp lại không nhịn được thống khổ, tự mình hại mình thậm chí tự sát cũng có, cuối không thăng cấp được, ngược lại mất cả mạng, cho nên, cưỡng chế thăng cấp như vậy cũng là một chuyện rất nguy hiểm.
Bất quá tang thi hệ kim người ta đã đưa tinh hạch đến tận miệng cho bọn họ, nói gì thì nói, cũng không thể lãng phí, không phải sao, vẫn nên chịu đựng một chút đi.
Đau đớn qua đi là có thể thăng một bậc, loại lối tắt tới chuyện tốt này, liền tính đau cũng là đau trong vui sướng.
Chỉ là hiện tại Sở Duyệt cũng có chút khó chịu, thật đói!
Cô muốn ăn người!
Sở Duyệt bỗng nhiên giật mình một cái, sao cô lại có loại suy nghĩ này?
Nhìn An Kiệt còn đang cố nén thống khổ, Sở Duyệt liếm liếm môi, muốn ăn!
Không được, cô không thể tiếp tục ngốc ở nơi này, nếu ngốc tiếp, cô sẽ gặm An Kiệt mất.
- Lão tề, lão tề! Mau tới!
Sở Duyệt lớn tiếng gọi Tề Minh tới đây.
Tề Minh cho rằng đã xảy ra chuyện gì, từ trên cửa sổ mái nhà nhảy xuống, vọt tới cửa phòng ngủ.
Sở Duyệt nhanh chóng chỉ vào An Kiệt rồi nói với Tề Minh:
- Anh để ý anh ấy, đừng để anh ấy thương tổn chính mình, em đi lên cảnh giới.
Nói xong, một giây cũng không chậm trễ, chạy ra ngoài, leo lên nóc xe như chạy trốn.
Trên nóc xe không có gì để nhìn, xung quanh tối đen như mực, tối hơn bất kỳ màn đêm nào khác, bốn phía yên tĩnh đến quỷ dị, đến một luồng gió cũng không có.
Trực giác của Sở Duyệt nhắc nhở đêm nay có chút không bình thường, nhưng không bình thường chỗ nào thì cô lại không rõ.
Bụng vẫn đói lả, Sở Duyệt tự úp chút mì cho bản thân, lại cầm bánh nướng ra gặm mấy miếng.
Ăn mì gói xong, cảm giác cũng không tốt hơn bao nhiêu, nhưng Sở Duyệt không ăn tiếp.
Trải qua chuyện lần trước cô cũng đã rút ra chút kinh nghiệm cho mình, cô biết không phải mình thật sự đói, mà là không gian tham ăn của cô thèm tinh hạch của An Kiệt!
Bất quá, nhìn xung quanh tối đen như mực, cô vẫn cảm thấy có chút không thích hợp.
Nhắm mắt lại, Sở Duyệt thả tinh thần lực ra, rà quyét chung quanh một lần.
Hết thảy đều rất bình thường.
Ngoại trừ tối đen một chút, mọi thứ xung quanh vẫn như cũ.
Không đúng!
Có một chỗ không giống!
Là khe nứt xuất hiện sau động đất kia, có cái gì đó đang chuyện động.
Bỗng nhiên, có những đốm sáng năm màu từ khe nứt tràn ra, như là vô số đom đóm màu sắc rực rỡ bay ra, sau đó lại bay đi khắp nơi, màn đêm đen nhánh nháy mắt trở nên rực rỡ sắc màu.
Sở Duyệt mở to mắt, bốn phía vẫn là một mảnh đen tối, cô không thể nhìn thấy thứ gì!
Cái quái gì thế này!
Sở Duyệt lại nhắm mắt lại, dùng tinh thần lực đi cảm thụ những đốm sáng kia, lại phát hiện chỉ trong thời gian ngắn như vậy, hiện tại toàn bộ thế giới đều tràn ngập những đốm sáng như vậy, còn có đốm sáng không ngừng tràn ra từ khe nứt đó, bay về phía nơi xa.
Sở Duyệt khống chế tinh thần lực, từ từ thăm dò xuống khe nứt.
Khe nứt này rất sâu, đi xuống hơn hai mươi mét, mà còn chưa tới đáy, nhưng Sở Duyệt có thể nhìn thấy một dải ánh sáng nhiều màu lưu chuyển trong khe nứt, tỏa ra ánh huỳnh quang chói mắt.
Vô số đốm sáng phát ra từ dải ánh sáng đó, bay ra khỏi khe nứt, rồi bay đến những nơi xa hơn.
Có rất nhiều đốm sáng trong suốt như pha lê bay về phía sợi tinh thần lực của Sở Duyệt, thân mật quấn lấy nó rồi đảo quanh, mạnh mẽ bao lấy tinh thần lực của Sở Duyệt.
Sở Duyệt hoảng sợ, nhanh chóng thu hồi tinh thần lực, những điểm sáng trong suốt đó cũng bay tới, xoay quanh cô rồi từ từ xâm nhập vào trong cơ thể cô.