Để hắn cọ như thế nào lại là một vấn đề, cô cũng không thể đâm hắn một đao được, huống hồ cho dù thọc hắn, cũng chưa chắc đã có ích lợi gì.
An Kiệt có thể hấp thu nhiều năng lượng như vậy là bởi vì lúc ấy hắn đang ở thăng cấp, thân thể đang ở trạng thái tiếp thu năng lượng.
Hiện tại dị năng Tề Minh đủ đầy, ở trạng thái là cân bằng, cho nên năng lượng không thể chen vào.
Ai?
Vậy làm hắn hao hết dị năng, không phải là được rồi sao!
- Em nghĩ ra rồi, lão tề, đi đi đi, xuống xe, chúng ta đi xây tường.
Sở Duyệt lôi kéo Tề Minh xuống xe.
- Xây tường, xây cái gì tường?
Tề Minh có chút ngốc.
- Chính là tiêu hao hết dị năng, là anh có thể hấp thu năng lượng.
Bên ngoài xe vẫn là một mảnh đen nhánh như cũ, Sở Duyệt chỉ vào một mảnh đất trống cạnh đường quốc lộ, để Tề Minh thi triển hết dị năng.
Tề Minh gật gật đầu, đứng ở ven đường hít sâu một hơi, dùng hết toàn lực đẩy về phía trước, lập tức một bức tường đất cao hai mét, rộng ba mét bắt đầu trồi lên khỏi mặt đất.
Sau đó là bức thứ hai, bức thứ ba.
Đến bức thứ tư, Tề Minh rõ ràng là không còn sức nữa, bức tường thứ tư còn chưa được hình thành thì đã sụp đổ.
Sở Duyệt nhắm mắt lại, những điểm sáng màu cam bắt đầu từng chút từng chút chui vào trong thân thể Tề Minh.
Bất quá, như vậy chỉ có thể coi như là bổ sung một chút dị năng cho hắn, nhưng không đạt đến trình độ thăng cấp.
- Còn chưa đủ, tiếp tục, anh phải rút cạn tất cả dị năng mới được.
Sở Duyệt đứng ở một bên, giống như Chu Bái Bì* tiếp tục thúc giục Tề Minh tiêu hao dị năng.
(Chu Bái Bì*: là một tay địa chủ ác bá trong truyện “Nửa đêm gà gáy” của tác giả Cao Ngọc Bá)
Tề Minh cắn răng tiếp tục phóng thích dị năng xây tường, lại một bức tường hoàn chỉnh dựng lên, giống như dị năng của hắn đã được bổ sung nhanh chóng trong thời gian ngắn.
Kế tiếp Tề Minh liền biến thành thợ xây tường chuyên nghiệp, hắn xây hết bức tường này đến bức tường khác, đều xây đến khi dị năng gần như cạn kiệt, rồi lại nhanh chóng được bổ sung, tiếp tục xây từng.
Cả người An Kiệt đầm đìa máu tươi, nói với Sở Duyệt muốn thay quần áo, rồi vào phòng vệ sinh của xe RV, tắm rửa một cái.
Khi tắm, nước chảy từ trên người xuống đều là màu đỏ hồng, nhưng toàn thân không có một vết thương, quả thực làm người ta cảm thấy không thể tưởng tượng.
Tắm rửa xong, An Kiệt sảng khoái đi ra ngoài đứng chung với Sở Duyệt, nhìn Tề Minh làm cu li.
Tề Minh hao hết một đợt dị năng, nằm bẹp trên mặt đất, nhìn hai người nhàn nhã bên cạnh, nhịn không được mà phun tào:
- An Kiệt, như cậu lại tốt a, đau một chút là có thể thăng cấp, cậu xem anh này, mệt như chó rồi.
An Kiệt cười cười, nhàn nhã nói:
- Vậy hai chúng ta đổi, về sau anh thăng cấp theo cách của tôi, tôi sẽ thăng cấp theo kiểu của anh.
Tề Minh ngẫm lại bộ dáng da thịt nứt toác kia của An Kiệt, run run lắc đầu, bò dậy tiếp tục thành thành thật thật xây tường.
An Kiệt càng nhìn càng thấy mệt, nói với hai người bọn họ một tiếng, rồi đi ngủ.
Ngày mai còn phải tiếp tục lên đường, trong ba người phải có một người lái xe.
Không biết đến lần thứ bao nhiêu, bức tường miễn cưỡng xây được một nửa thì sụp đỏ, cả người Tề Minh đã kiệt sức, thở hổn hển cầu tình với Sở Duyệt:
- Tiểu Duyệt, liền tính là bị lừa đến miền bắc Myanmar cũng không bị ép đến thảm như vậy a? Anh thật sự không còn sức lực, như vậy là được rồi đi?
Sở Duyệt ngồi trên ghế đất mà Tề Minh dựng cho cô, nhắm mắt vẫy vẫy tay, đại phát từ bi nói:
- Trước nghỉ ngơi năm phút đi.
Tề Minh thở hổn hển đặt mông ngồi dưới đất, tuyệt vọng cảm nhận dị năng của mình nhanh chóng được khôi phục.
Năm phút vừa đến, bị Sở Duyệt thúc giục, lại nhận mệnh bò dậy đi xây tường.
Nhưng hắn dần dần phát hiện, mỗi lần hao sạch dị năng rồi một lần nữa bổ sung, dị năng càng mạnh hơn trước đó một chút.
Lúc đầu, hắn nhiều nhất chỉ có thể xây ba bức tường hoàn chỉnh, nhưng lần này, hắn có thể dễ dàng chồng lên mười bức tường.
Bên này đường quốc lộ đã bị hắn xây hơn dựng rất nhiều bức tường, với đủ loại hình dạng khác nhau xếp chồng lên nhau, dài hơn 20 mét, trông giống như một loại di tích cổ đại thần bí nào đó.
Sở Duyệt nhìn dị năng của Tề Minh càng lúc càng mạnh hơn, mặc dù chậm nhưng vẫn rất hiệu quả, hiện tại dị năng của hắn ít nhất đã lên cấp 1.
Tề Minh không có cơ hội thăng cấp, chỉ có thể dựa vào biện pháp này không ngừng tiêu hao, rồi lại không ngừng bổ sung, tích lũy từng chút một để mở rộng không gian dị năng.
Bất quá vào những lúc như thế này, quả thực tương đương với việc Tề Minh có một lượng tinh hạch hệ thổ khổng lồ chờ hắn từ từ hấp thu, đây tuyệt đối là đãi ngộ thổ hào mà từ trước đến nay chưa ai gặp được.
Bất tri bất giác đã đến hơn nửa đêm, Sở Duyệt luôn nhìn xây tường cũng có chút mệt mỏi.
Dù sao nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi, cô chậm rãi thả tinh thần lực ra, muốn xem thử tinh thần lực hiện tại của mình mạnh hơn nhiều ít.
Tinh thần lực nhanh chóng lan rộng ra xung quanh, lướt qua đỉnh núi, xuyên qua rừng cây, xẹt qua trấn nhỏ, cô cũng không biết nó đi bao xa.
Bỗng nhiên, Sở Duyệt dừng lại.
Cô nhìn đến trong trấn nhỏ này, tang thi lẳng lặng đứng trên mặt đường, ngửa đầu nhìn không trung giống như hành hương.
Không trung, có vô số điểm sáng năm màu đang bay múa, bay lả tả trong tang thi đàn.
Tang thi ngửa đầu, yên lặng mà hấp thu điểm sáng trên người mình.
Có tang thi hấp thu rất chậm, có tang thi lại hấp thu rất nhanh, cơ hồ có thể nhìn thấy một mảnh ánh sáng thi nhau ùa vào thân thể nó.
Nhiều năng lượng như vậy, ngoại trừ người có đồ treo trên thân như Sở Duyệt, thì có mấy ai có thể chịu nổi, huống chi là một tang thi đã thối rữa, đến vỡ nát.
Tang thi không chịu nổi năng lượng đã bị xé nát cơ thể nhưng vẫn đang không ngừng hấp thụ năng lượng.
Cơ thể bị phá vỡ được tổ chức lại, thậm chí bắt đầu nuốt chửng những tang thi yếu hơn ở bên cạnh, cuối cùng biến thành một sinh vật kỳ lạ, hoàn toàn không có hình dáng con người.
Đây là tang thi biến dị!
Sở Duyệt lại cẩn thận nhìn những tang thi khác, quả nhiên, tất cả tang thi hấp thu điểm sáng năng lượng đều thăng cấp, chỉ là có tang thi hấp thu ít, thoạt nhìn không có biến hóa gì mà thôi.
Hóa ra, tang thi thăng cấp với quy mô lớn, không phải bởi vì trận mưa lớn kia, mà là bởi vì trận động đất đêm nay gây ra bùng nổ năng lượng.
Nhưng vì sao tất cả mọi người lại cho rằng là do trận mưa kia tạo thành?
Vậy có khi nào trong trận bùng nổ năng lượng đêm nay, những người bị tang thi cào, tỉ lệ thức tỉnh dị năng cao hơn bình thường hay không a?
Sở Duyệt vừa nghĩ lung tung, vừa tiếp tục quan sát tang thi đàn.
Một con tang thi cả người được bao bọc bởi vô số điểm sáng màu trắng chợt mở hai mắt nhìn về phía Sở Duyệt bên này, một sợi tơ cực mảnh, đầy sắc bén vươn ra từ thái dương, lao về phía Sở Duyệt bằng tốc độ cực nhanh.
Đây là tang thi hệ tinh thần, tinh thần lực cảm giác rất mạnh, cư nhiên có thể cảm giác được sự tồn tại tinh thần lực của Sở Duyệt.
Sợi tơ mỏng lao đi một đoạn ngắn rồi dừng lại, bị chặn lại trên không trung, sau đó mang theo khí thế của Sở Duyệt, nháy mắt quay đầu chui vào đầu tang thi hệ tinh thần kia.
Tang thi hệ tinh thần không tiếng động ngã xuống, điểm sáng trắng bên người nhanh chóng tản ra, lại theo tinh thần lực của Sở Duyệt bay về phía cô.
Sở Duyệt thu hồi tinh thần lực, trên mặt tràn đầy khiếp sợ.
Cô cho rằng bọn họ còn có thời gian, còn nghĩ chờ trận mưa kia, mới chính thức nghênh đón mạt thế, lại không có nghĩ tới, mạt thế đã lặng lẽ tiến đến trong một đêm yên bình như vậy.