Tề Minh lại một lần hao hết dị năng, nằm sõng soài trên trên mặt đất, thở hồng hộc.
Hắn cảm thấy lần tiêu hao dị năng và bổ sung dị năng lần này không giống bất kỳ lần nào khác, dù là tốc độ xây tường hay thời gian bổ sung dị năng, đều có sự khác biệt rõ ràng.
Hắn giống như đột nhiên đi vào một thế giới mới, nguyên tố hệ thổ trong mắt hắn trở nên ngoan ngoãn nghe lời, lúc sử dụng không còn có cảm giác tắc nghẽn đình trệ như trước đó, trước kia khi dùng hết toàn lực hắn mới có thể xây được một bức tường, hiện tại chỉ cần nhẹ nhàng vung tay lên là có thể làm được.
Trước kia, hắn không thể cải tạo được những bức tường đã được xây dựng trước đó, nhưng hiện tại hắn có thể tùy tiện thay đổi hình dạng cùng độ cứng rắn của chúng nó, thậm chí khiến chúng nó trở về với cát bụi.
Sắc trời dần dần sáng, bên cạnh đường quốc lộ hết thảy đều khôi phục nguyên dạng, ngoại trừ mặt đất thoạt nhìn có chút mới mẻ, còn lại đều giống như tối hôm qua không có chuyện gì xảy ra.
Tề Minh tinh thần sáng láng đứng dưới ánh bình minh, nhìn Sở Duyệt vẫn luôn ở bên hắn, cùng khẽ mỉm cười với An Kiệt dậy từ sớm.
- Để anh nói cho hai người biết, hiện tại anh cảm thấy mình rất trâu bò, ha ha ha, từ nay về sau lão tử nhất định sẽ là thiên hạ đệ nhất!
Sở Duyệt nhếch nhếch khóe miệng, không để ý đến hắn, ngáp một cái xong liền trở về xe, dùng bếp điện từ trên xe nấu một nồi cháo, luộc mấy quả trứng gà coi như bữa sáng.
Nhân lúc nấu cháo, cô còn vào nhà vệ sinh tắm rửa, thay quần áo sạch sẽ.
Tề Minh cùng An Kiệt ghé vào phòng điều khiển nghiên cứu cách lái chiếc xe này như thế nào.
Phòng điều khiển có rất nhiều nút đến mức làm người ta cho rằng mình đang lái phi cơ, cũng không biết làm gì dùng.
Bất quá lái xe thì không thành vấn đề.
Chờ Sở Duyệt làm xong cơm sáng, Tề Minh đã lái xe nhà đi được một đoạn đường dài.
Lúc Sở Duyệt đi đổi cho Tề Minh ra ăn cơm, Tề Minh còn nắm tay lái khoe khoang với Sở Duyệt:
- Tiểu duyệt, em biết không? Chiếc xe này cần có bằng A mới được lái, người bình thường không thể lái được.
- Sao, em còn sợ cảnh sát giao thông tới tra sao a? Đừng nói là bằng A, đến bằng C em còn không có, ảnh hưởng đến việc em lái xe sao? Đừng dong dài, mau để em lái hai lượt cho đã ghiền.
Tề Minh sờ sờ cái mũi, kỳ thật hắn cũng không có bằng A.
Tề Minh miễn cưỡng dừng xe, lưu luyến không rời, nhường ghế điều khiển cho Sở Duyệt, dặn dò nói:
- Lái cẩn thận một chút a, xe này dẫn động tám bánh, động cơ mạnh.
- Đã biết đã biết, mau đi ăn cơm, cơm nước xong sẽ trả lại cho anh.
Sở Duyệt không kiên nhẫn vẫy vẫy tay, đuổi Tề Minh đi.
Hơn ba mươi tuổi rồi còn giống như một đứa trẻ ba tuổi không muốn chia sẻ đồ chơi.
Quả nhiên đàn ông đến chết vẫn là thiếu niên a!
Tề Minh hai ba ngụm ăn hết cơm, liền lập tức trở lại lái xe.
Sở Duyệt cũng không khó xử hắn, thoải mái nhường vị trí lái cho hắn, lái chiếc xe lớn như vậy đối với cô còn có chút khó khăn, nếu không phải có dị năng hỗ trợ, có lẽ cô còn không dám lái.
An Kiệt cầm chén đũa đi thu dọn, sau đó thúc giục Sở Duyệt đi ngủ một giấc, đêm qua cô thức cả đêm, làm sao không mệt được?
Về phần một người cũng cả đêm không ngủ khác, An Kiệt ngồi ở ghế phụ liếc mắt nhìn Tề Minh tinh thần phấn chấn lái xe, cho nên hoàn toàn không cần quan tâm hắn.
Sở Duyệt trở lại phòng ngủ, khăn trải giường dính máu tối hôm qua đã bị An Kiệt đổi đi, cô nằm trên giường mềm mại, nhắm mắt lại nhưng không ngủ.
Những điểm sáng mang năng lượng vẫn còn quanh đây, chỉ là rất loãng.
Năng lượng trong khe nứt đó đã bị phân tán gần hết trong một đêm, nó bay đến nơi xa hơn để nuôi dưỡng thêm nhiều tang thi tiến hóa, mà về sau con người chỉ có thể thông qua thu hoạch tinh hạch tang thi để thức tỉnh dị năng và thăng cấp.
Ông trời giống như đang thiên vị tang thi, chẳng lẽ là cảm thấy sự tồn tại của nhân loại gây trở ngại mắt hắn sao?