Sau một giấc ngủ chập chờn, Sở Duyệt từ trên giường bò dậy, nhìn thời gian, liền bắt đầu chuẩn bị làm cơm trưa.
Có nồi có bếp có nguyên liệu có thời gian, Sở Duyệt tính toán làm vài món ngon.
Tay nghề nấu cơm của Sở Duyệt là học từ ba sở, ba sở là quân nhân xuất ngũ, lúc ở quân đội ông từng làm đầu bếp, ông nấu ăn rất giỏi.
Từ lúc còn rất nhỏ, Sở Duyệt đã bắt đầu đi theo ba mẹ cùng nấu cơm, ba người họ thường cùng nhau nấu ăn, nói chuyện rồi cười đùa.
Mẹ Sở nói con gái nhất định phải học được nấu cơm, không phải vì nấu cơm cho người nào, mà là hy vọng khi sống tự lập sẽ có những kỹ năng sinh tồn cơ bản nhất, có năng lực sử dụng đồ ăn ngon chữa khỏi chính mình.
Sở Duyệt nghĩ nghĩ, quyết định giữa trưa làm nồi lẩu gà cùng canh cá trích, cô nhớ rõ có thu một ít cá tươi lúc ở siêu thị ngầm.
Nói là làm liền, Sở Duyệt đi đến phòng bếp, lấy đồ cần thiết để làm lẩu, thịt gà là gà đông lạnh, đặt bên cạnh để rã đông trước.
An Kiệt thấy Sở Duyệt bắt đầu nấu cơm, cũng đi tới hỗ trợ, Sở Duyệt liền bảo hắn xử lý nguyên liệu.
An Kiệt xử lý đồ ăn không cần dùng dao, Sở Duyệt muốn cắt thành hình dạng gì, chỉ cần nói với hắn, hắn vươn tay “Bá bá bá” vài cái đã cắt xong, kỹ thuật xắt rau cũng không tệ lắm.
Tiếp đó Sở Duyệt lại lấy cá ra, nhưng ai biết, con cá đã chết..
Cá chết như thế nào a?
Lúc thu vào, rõ ràng là còn sống nha!
Bất quá, tuy cá đã chết, nhưng còn rất tươi, giống như vừa mới chết vậy.
Sở Duyệt đoán già đoán non, vì thế cô thả hết cá ra.
Quả nhiên, tất cả cá đều đã chết, nhưng vẫn rất tươi.
Cho nên không gian không thể thu vật sống, vật sống đi vào sẽ chết.
Vậy về sau cô không đánh lại ai, liền trực tiếp thu hắn vào không gian, thả ra là một các xác rồi a.
Không tồi không tồi, lại có thêm một kỹ năng giết nữa.
Sau khi thu hết cá trở về, Sở Duyệt bắt đầu xử lý cá, hầm canh cá.
Tuy rất lâu rồi chưa làm lẩu gà, nhưng có nước cốt lẩu trợ trận, bữa cơm này vẫn đầy đủ sắc hương vị.
Cơm nước xong, Sở Duyệt cũng không nhàn rỗi, thừa dịp hiện tại có thời gian lại có điều kiện, cô làm thêm đồ ăn, chuẩn bị cho những lúc sau này không có điều kiện nấu nướng.
Một buổi chiều, Sở Duyệt chỉ ở trong phòng bếp chiên rán, Tề Minh cùng An Kiệt luân phiên giúp cô.
Thịt kho tàu, gà hầm nấm hương, cá hầm cải chua, khoai tây hầm xương sườn, sườn heo xào ớt xanh, sườn kho, canh há cảo… Mỗi một món là một nồi rất lớn, đang bốc khói nghi ngút, chỉ cần đậy vung và đặt vào không gian.
Cơm cũng nấu mấy nồi to, cuối cùng đến khi dùng hết nồi trong xe nhà và nồi Sở Duyệt tàng trữ, cô mới dừng lại.
Sở Duyệt không ăn cơm chiều, một buổi trưa đều làm đồ ăn, thường thường nếm thử hai miếng, hơn nữa ngửi mùi khói dầu nhiều, cô hoàn toàn không muốn ăn.
Bất quá Tề Minh cùng An Kiệt lại không hề bị ảnh hưởng, ăn đến vui vẻ.
Trời đã tối, hình ảnh những ngọn núi xung quanh đã dần mơ hồ, hiện tại bọn họ đã ở nội thành Hồng tỉnh.
Một đoàn xe từ phía xa chạy tới, lặng lẽ dừng phía sau chiếc RV của họ.
Một người đàn ông xuống xe đi tới gõ cửa xe bọn họ, Tề Minh ngồi trong phòng điều khiển hạ cửa sổ xe, người đàn ông cười chào hỏi:
- Người anh em à, anh cũng đi Căn cứ Ngọc Thành sao? Xe của mọi người tốt thật đấy.
Tề Minh nhìn thấy tham lam lập loè trong mắt người đàn ông, lười nhác trả lời:
- Chúng tôi không đi căn cứ ngọc thành, anh cũng đừng gõ cửa nữa, chúng ta không cùng đường, không có tiếng nói chung.
Trong mắt người đàn ông hiện lên một tia xấu hổ cùng tức giận, hắn ta gượng cười định nói tiếp, Tề Minh đã nâng cửa sổ lên, không thèm để ý đến hắn ta.
Tức giận đá vào lốp cao cả mét của chiếc xe, người đàn ông mang theo tức giận trở lại xe.
Sở Duyệt thả tinh thần lực đi theo người đàn ông kia trở lại xe, một người phụ nữ vươn tay ôm lấy người đàn ông, hỏi:
- Dương ca, bọn họ nói như thế nào?
Sở Duyệt nhìn thấy một người phụ kia, đồng tử rung mạnh.
Kiều Thi Thi!
Tại sao cô ta lại ở chỗ này?