Kiều Thi Thi ở chỗ này, như vậy Kiều Đan Đan có phải cũng ở đây hay không?
Sở Duyệt nhanh chóng rà quét đoàn xe một lần, lại không nhìn thấy Kiều Đan Đan.
Kiều Thi Thi không ở cùng Kiều Đan Đan, sao lại như vậy a?
Bất quá, như vậy cũng tốt, không ở cùng Kiều Thi Thi, cuộc sống của Kiều Đan Đan ở mạt thế sẽ tốt hơn.
Sở Duyệt lần nữa thả tinh thần lực trở lại chiếc xe của Kiều Thi Thi, người đàn ông đi gõ cửa xe kia bị mất mặt, sắc mặt không đẹp chút nào.
Kiều Thi Thi lại bày ra bộ dáng đầy chính khí, bênh vực kẻ yếu:
- Hừ! Có gì đặc biệt hơn người! Chào hỏi một cái mà thôi, còn bày ra sắc mặt cho ai coi, lại không cho Dương ca mặt mũi, quả thực là khi dễ đến mặt, còn không phải là ỷ vào bản thân có chiếc xe nhà sao? Lái chiếc xe lớn như vậy trên đường, cũng không sợ bị người khác cướp.
Dương ca híp mắt, vuốt cằm nói:
- Đúng vậy, xe tốt như vậy, bọn họ cũng không sợ bị người khác cướp! Mẹ kiếp! Đêm nay lão tử đi đoạt xe, chúng ta lái đi! Đến lúc đó, em ở trong xe cũng không sợ khó chịu.
Kiều Thi Thi dựa vào ngực người đàn ông, cười khẽ, ôn nhu nói:
- Vậy không tốt lắm a? Dương ca, anh đối với em thật tốt, chị gái em còn nói anh không phải người tốt, con bé căn bản không hiểu anh, anh là người đối tốt với em nhất trên thế giới này.
Dương ca nghe Kiều Thi Thi nói thì có chút đắc ý, bàn tay vung lên, đầy hào khí nói:
- Lão tử là người đàn ông của em, không đối tốt với em thì đối tốt với ai? Em yên tâm, chiếc xe kia, lão tử định rồi, đêm nay sẽ cho em ngủ trên xe RV!
Kiều Thi Thi thẹn thùng cười, sau đó lại bày ra vẻ mặt lo lắng, nói:
- Anh phải chú ý an toàn nha, người trên xe kia thoạt nhìn không dễ chọc.
Trong lòng Dương ca rất cảm động, hắn là một người đàn ông thô lỗ, không nghĩ tới sẽ có một sinh viên đại học xinh đẹp thích hắn và quan tâm hắn như vậy, mọi thứ đều đáng giá.
- Lão tử sợ hắn sao? Yên tâm đi! Chúng ta nhiều người, sẽ không có việc gì.
Đôi mắt xinh đẹp của Kiều Thi Thi xoay chuyển, hơi hơi nhíu mi, nói:
- Nếu không như vậy đi, vừa rồi không phải có mấy con tang thi đi theo sau chúng ta sao? Lát nữa chúng ta làm ồn một chút, dụ lũ tang thi tới đây, bảo bọn họ xuống xe cùng giết tang thi, chờ bọn chúng giết tang thi, anh cũng sẽ nắm chắc phần thắng hơn.
Dương ca vừa nghe, tức khắc ánh mắt sáng lên, cao hứng hôn Kiều Thi Thi một cái, khen ngợi, nói:
- Ý kiến hay! Đúng là đầu óc của sinh viên dùng tốt.
Kiều Thi Thi cười duyên né tránh, bĩu môi nói:
- Em không phải là vì anh sao? Người ta lo lắng cho anh! Bằng không cho em một trăm lá gan em cũng không dám suy nghĩ đến những việc này nha!
Dương ca cười ôm Kiều Thi Thi vào trong ngực, ôn nhu dỗ dành, nói:
- Anh biết em đều là vì anh. Bây giời anh liền đi thương lượng với bọn họ, em chờ tin tốt của chúng ta đi!
Dương ca nói xong, đẩy cửa xe ra, đi với xe phía sau.
Kiều Thi Thi nhìn Dương ca đi ra xe phía sau, quay đầu lại nhìn chiếc xe nhà khổng lồ trong bóng đêm, hơi hơi mỉm cười, trong mắt đều là đắc ý.
Khóe miệng Sở Duyệt cũng cong lên, nở nụ cười, Kiều Thi Thi vẫn biết nấu ăn như mọi khi, châm ngòi thổi gió thêm mắm thêm muối không rơi chút nào.
Sở Duyệt ngưng tụ tinh thần lực thành một cây châm, treo trên đầu Kiều Thi Thi, chậm rãi chui vào trong óc Kiều Thi Thi.
Có lẽ vài người sẽ cảm thấy đời này cô trọng sinh, mà Kiều Thi Thi chưa có làm sai cái gì, cô không nên sát cô ta.
Nhưng, nỗi hận của Sở Duyệt đối với Kiều Thi Thi ở đời trước, cho dù trọng sinh mười lần đi nữa cũng không thể tiêu trừ.
Đời trước, thực lực tiểu đội bọn họ không yếu, nếu không phải bởi vì một lòng muốn về nhà tìm người thân, thì bất luận ở căn cứ nào bọn họ cũng đều có thể lăn lộn không tồi.
Nhưng khi bọn họ dừng ở căn cứ Ánh Rạng Đông cách nhà 300 km để bổ sung vật tư, Kiều Thi Thi không biết đã làm như thế nào đã đáp lên một đội trưởng đội hộ vệ rất có quyền thế ở căn cứ, cô ta không muốn đi tiếp, nhưng cô ta cũng luyến tiếc thực lực của tiểu đội.
Cô ta biết nếu tiểu đội đi rồi, một mình cô ta ở lại căn cứ, cũng không được mấy ngày lành.
Vì muốn giữ tiểu đội ở lại căn cứ Ánh Rạng Đông, Kiều Thi Thi hao hết tâm tư tìm tới người từng bày tỏ có hảo cảm với Sở Duyệt, Giang Nghệ, một lòng muốn tác hợp bọn họ thành một đôi.
Nhưng cô ta không nghĩ tới Giang Nghệ là tên biến thái, tư duy hoàn toàn không giống cùng người bình thường.
Sau khi Giang Nghệ bị Sở Duyệt cự tuyệt, bắt đầu điên cuồng muốn bắt Sở Duyệt, rồi cầm cù cô, nhưng Sở Duyệt cũng không phải quả hồng mềm, hắn ta căn bản không làm gì được cô.
Nếu mọi chuyện dừng ở đây, Sở Duyệt còn có thể nể mặt Kiều Đan Đan mà tha thứ cho Kiều Thi Thi.
Nhưng Kiều Thi Thi bởi vì chuyện này lại đáp lên người Giang Nghệ, trộm trộn thuốc ức chế dị năng trong đồ ăn của Sở Duyệt.
Dị năng bị ức chế, Sở Duyệt không có năng lực phản kháng, bị Giang Nghệ bắt đi, An Kiệt Tề Minh còn có Kiều Đan Đan vì cứu cô, cũng bị Giang Nghệ đánh trọng thương, bắt trở về.
Sau khi Giang Nghệ bắt bọn họ, liền đem bọn họ đến phòng thí nghiệm dị năng, ở nơi đó, bọn họ bị một đám người làm thực nghiệm tra tấn đến chết thảm.
Kiều Thi Thi nhìn thấy chị gái mình bị tra tấn, không chỉ có không cứu cô ấy, ngược lại bỏ đá xuống giếng, đẩy cô ấy xuống vực sâu hơn
Bản thân cô ta lại ở bên người Giang Nghệ lăn lộn đến hô mưa gọi gió, thường thường trêu chọc Giang Nghệ tra tấn Sở Duyệt một phen.
Không thể không thừa nhận, ở phương diện lĩnh hội tâm lý Giang Nghệ, Kiều Thi Thi này vẫn có chút thiên phú, sau đó quả thực Giang Nghệ đã coi cô ta trở thành hồng nhan tri kỷ.
Giang Nghệ luôn mồm nói yêu Sở Duyệt đến tận xương tủy, nhưng mỗi ngày cùng Kiều Thi Thi ra vào có đôi, giống như tình nhân thân mật, làm Sở Duyệt ghê tởm muốn nôn.
Cuối cùng, Sở Duyệt cũng có cơ hội đồng quy vu tận với bọn chúng.
Lúc này được trọng sinh, vừa mới thấy mặt, mà Kiều Thi Thi đã lại bắt đầu tính kế xe của cô, cô còn có thể nhịn?
Cây trâm tinh thần lực đã ghim vào đầu Kiều Thi Thi, cô ta thống khổ ấn đầu, rên rỉ:
- Dương ca, em đau đầu……
Nhưng hiện tại trong xe chỉ có một mình cô ta.
Vì không muốn chen chúc với người khác trên một chiếc xe, cô ta đã cố ý ám chỉ Dương ca muốn cùng hắn trải qua thế giới hai người, Dương ca quá kích động nên tự ý đẩy người vốn ngồi trên xe xuống, chen chúc với xe phía sau.
Dương ca ngồi trên xe phía sau cùng đồng bọn thương lượng cụ thể kế hoạch đoạt xe đêm nay, căn bản không nghe thấy tiếng la nhỏ như ruồi muỗi của Kiều Thi Thi.
Sở Duyệt từng chút từng chút đảo đảo trong đầu óc của Kiều Thi Thi, nhìn nhìn Kiều Thi Thi đau đớn khuôn mặt vặn vẹo, trong lòng cô lại hiện lên một tia khoái ý.
Kiều Thi Thi, bị tinh thần lực công kích chính là đau như vậy, cô cảm nhận được không?
“A ——”
Kiều Thi Thi cảm thấy trong đầu như có thứ gì đó liều mạng khoan vào, đầu của cô ta sắp bị đâm thủng, đau đớn kịch liệt khiến cô ta chỉ hận không thể lập tức chết đi.
Không không không, cô ta không thể chết được, chị gái của cô ta không được, cô ta thật vất vả mới túm được đồ ngốc này, cô ta nói gì hắn ta đều nghe lấy, mắt thấy sắp tới căn cứ, cô không thể chết được!
Kiều Thi Thi theo bản năng duỗi tay mở cửa xe, nhưng ngay cả ta nắm cửa cô ta cũng không cầm được.
Đầu càng ngày càng đau, cô ta đau đến không chịu nổi, đầu đập thật mạnh vào cửa xe, đụng phải vài cái thì máu mũi tuôn ra, đầu nghiêng nghiêng, đau đến bất tỉnh.
Đúng lúc này một chiếc xe phi nhanh như chớp tới, đột nhiên dừng lại trước chiếc xe.
Một cô gái tóc ngắn đi từ trên xe xuống, vài bước đã đến cạnh xe, muốn mở cửa xe, đè giọng nói:
- Thi Thi, Kiều Thi Thi! Em có ở đây không?
Sở Duyệt thời dài một hơi.
Là Kiều Đan Đan a!