Có những người quen biết cả đời, cũng chỉ là sơ giao, nhưng có một số người, chỉ gặp mặt lần đầu, là có thể biết người đó cùng tần số với mình, người đó có thể hiểu mình nói gì, làm gì.
Kiều Đan Đan vừa hét vừa đập vào cửa xe, những người trong xe phía sau ngừng bàn kế hoạch, nhanh chóng chạy xuống xe ngăn cô lại.
- Nha! Này không phải em gái nhỏ sao? Cô làm gì! Không muốn sống nữa sao? Nháo cái gì mà nháo?
Khoảng hơn chục người đàn ông bước xuống từ trên xe xuống, vây Kiều Đan Đan ở giữa, cầm đầu chính là tên Dương ca kia.
- Giao em gái tôi ra đây, nếu không đừng trách tôi không khách khí!
Kiều Đan Đan đứng giữa một đống đàn ông, thoạt nhìn có chút đơn bạc, nhưng anh khí giữa lông mày lại không lộ ra một chút khiếp đảm.
- Kiều Đan Đan, tôi nể mặt Thi Thi mới không so đo với cô, cô mẹ nó đừng được nể mũi mà lại lên mặt! Tôi nói cho biết, Thi Thi là người tự do, không phải người hầu của cô! Về sau có tôi ở đây, ai cũng đừng nghĩ khi dễ cô ấy!
Dương ca trong mắt bốc hỏa, người phụ nữ này là chị gái của Thi Thi, chẳng những không hảo hảo quý trọng cô gái tốt như Thi Thi, ngược lại không ngừng chà đạp.
Thi Thi thật vất vả mới gặp được hắn ta, đi theo hắn ta chạy ra ngoài, mà cô ta còn dám đuổi theo.
Hắn ta từng nhìn thấy người này giết tang thi, thoạt nhìn rất lợi hại, nhưng bọn họ nhiều người cũng không sợ cô, tóm lại tuyệt đối sẽ không để làm Thi Thi rơi vào cô.
- Đừng nói nhảm, tránh ra! Em gái tôi đâu? Anh đã làm gì con bé?
Hiện tại Kiều Đan Đan lòng nóng như lửa đốt, tức giận đến mức muốn giết người, nhiều đàn ông như vậy, cô không thể tưởng tượng nổi bọn họ sẽ làm gì Thi Thi.
Lúc cô đi ra ngoài tìm vật tư thì bị tang thi cào bị thương, bất quá cô không biến thành tang thi, mà luôn phát sốt, mấy ngày nay đều trong trạng thái mơ hồ.
Nhưng cô không dám ngã xuống, ít nhất phải cô chống đỡ đến khi đưa Kiều Thi Thi tới nơi an toàn.
Nhưng tối hôm qua cô không chống đỡ nổi, lúc sau liền hôn mê, hôm nay tỉnh lại, Kiều Thi Thi đã không thấy tăm hơi, cô giống như phát điên, tìm khắp nơi, cuối cùng có người nói cho cô biết, Thi Thi bị người đàn ông này mang đi.
Cũng may mấy ngày nay bọn họ ở trong một tòa nhà bỏ hoang, những người trên xe này cô đều biết, vì vậy nhanh chóng tìm xe đuổi theo, đuổi hồi lâu cuối cùng cũng đuổi kịp.
- Hừ! Tôi cũng không có thời gian nói nhảm với cô. Tôi nói cho cô biết, tôi và Thi Thi thật tình yêu nhau, về sau tôi chắc chắn sẽ cho cô ấy sống một cuộc sống tốt nhất. Cô lập tức cút khỏi đây cho lão tử, cút đi, và đừng bao giờ xuất hiện trước mặt Thi Thi!
Dương ca nói xong, bắt đầu đuổi Kiều Đan Đan, tiếng khắc khẩu lớn như vậy mà Thi Thi cũng chưa từng ra khỏi xe, có thể thấy được cô ta không muốn gặp người chị gái này chút nào.
Kiều Đan Đan thấy tay Dương ca đã duỗi đến trước mắt, nghiêng người để tránh bàn tay to đang vung tới, đồng thời nắm lấy cổ tay hắn ta, vặn mạnh ra sau, cánh tay Dương ca bị vặn mạnh ra sau, lại một chân đá vào trên đùi hắn ta, hắn ta lảo đảo ngã về phía trước, ngã xuống trước mặt hai người đàn ông.
Thiệt tình yêu nhau? Phi!
Mỗi lần Thi Thi nhìn thấy bọn họ đều sợ hãi trốn đi, giống như chim cút, làm sao con bé có thể yêu hắn ta?
Người bên cạnh vừa thấy, cũng xông tới, trên tay đều cầm vũ khí.
Kiều Đan Đan vặn người vượt qua một tên vung cây gậy tới, lao ra khỏi vòng vây, từ phía sau rút ra một ống thép.
Tránh khỏi đám người đang đuổi theo, Kiều Đan Đan vọt tới bên cạnh đoàn xe, dùng gậy đập vỡ cửa kính chiếc xe dẫn đầu, vội nhìn vào bên trong, liền nhìn Kiều Thi Thi ngất xỉu cạnh cửa, trên mặt đều là máu.
- Thi Thi!
Kiều Đan Đan hét to một tiếng, bất chấp những người khác mà xông lên, thò tay vào cửa xe đầy mảnh kính vỡ, mở cửa trước của xe ra, sau đó cúi người xem xét Kiều Thi Thi phía sau.
Kiều Thi Thi hai mắt nhắm nghiền, sắc mặt trắng bệch, mặt đầu máu, căn bản không có phản ứng.
- Thi Thi, đừng sợ! Chị tới rồi, đừng làm chị sợ, Thi Thi!
Kiều Đan Đan vỗ nhẹ lên mặt em gái, nôn nóng lại mong đợi.
Đột nhiên không biết vì sao cửa xe mở ra, Kiều Thi Thi ngã ra khỏi xe như một khúc cọc gỗ, "bịch" một tiếng, rơi xuống đất.
- Thi Thi!
Kiều Đan Đan hét to rồi lao về phía trước, nâng Kiều Thi Thi dậy.
Thân thể Kiều Thi Thi lạnh ngắt, hoàn toàn không còn hơi thở, Kiều Đan Đan không tin, em gái cô, cứ như vậy mà đi.
Những người khác nhìn thấy tình hình đều dừng tay lại, người phụ nữ này vừa rồi không phải là vẫn yên ổn sao? Làm sao bây giờ lại thành ra thế này?
- Thi Thi!
Dương ca hét to một tiếng, vọt lên.
- Thi Thi, em sao vậy? Ai làm?
Kiều Đan Đan thấy Dương ca còn muốn ôm Kiều Thi Thi, Kiều Đan Đan đột nhiên ngẩng đầu, đỏ mắt nhìn hắn ta:
- Các người dám đối với con bé như vậy, tôi giết các người.
Hai mắt Dương ca bốc hỏa, quát Kiều Đan Đan:
- Cô là người phụ nữ độc ác, cô đã làm gì cô ấy? Tôi muốn cô đền mạng cho cô ấy!
Vừa nói, vừa đấm một quyền về phía Kiều Đan Đan.
Trên xe, Sở Duyệt hơi hơi cúi thấp đầu, nhìn Tề Minh cùng An Kiệt đang thương lượng làm sao xuống xe.
- Lão Tề, Kiệt ca, cô gái dưới xe là bạn cũ của em, chúng ta giúp cô ấy một chút được không?
Tề Minh vừa nghe nói là bạn của Sở Duyệt, lập tức mất bình tĩnh.
- Bạn của em cũng là bạn của chúng ta, đi, đi xem! Một đám đàn ông khi dễ một cô gái, quá không biết xấu hổ!
Ba người xuống xe, tình cảnh dưới xe lại làm người ta có chút ngoài ý muốn.
Không biết vì sao trên người Dương ca lại bốc cháy, đang lăn qua lăn lại trên mặt đất.
Những người khác nhìn Kiều Đan Đan canh giữ bên cạnh thi thể Kiều Thi Thi như thấy quái vật, vây quanh một vòng, nhưng không dám tiến lên.
Nhìn thấy ba người trên nhà xe đi xuống, trong lòng đám người còn đang thầm nghĩ: Bước này đúng như kế hoạch, người trong xe thấy náo động sẽ bị dụ ra ngoài, nhưng bây giờ bọn họ phải đoạt xe thế nào?
Sở Duyệt đứng sau lưng Kiều Đan Đan cách đó không xa, giương giọng nói:
- Đều dừng tay! Một đám người bắt nạt một cô gái, thật là vô liêm sỉ. Chúng tôi ở một bên cũng không nhìn được nữa.
Kiều Đan Đan quay đầu, cảnh giác nhìn qua, Sở Duyệt thấy cô quay đầu lại, liền nheo mắt mỉm cười với cô.
Kiều Đan Đan không để ý tới Sở Duyệt, nhanh chóng liếc mắt nhìn ba người một cái, rồi lại quay đầu, tâm cảnh giác không giảm bớt, trải qua nửa tháng từ khi tang thi bùng nổ đến nay, đã khiến cô không dám dễ dàng tin tưởng bất cứ ai.
Đám kia người nghe Sở Duyệt nói, biểu tình trên mặt đều có chút không được tự nhiên, bọn họ có thể bắt nạt người phụ nữ này sao? Lòng bàn tay của cô biết phóng hỏa a!
Nắm tay của Dương ca còn không chưa chạm vào người cô, đã bị một đốm lửa thiêu cháy cả người, bọn họ còn dám đánh sao?
- Người đẹp, chúng tôi thật sự không có làm gì em gái cô, chúng tôi cũng không biết cô ta bị làm sao, Dương ca đối xử tốt với cô ta còn hơn vợ mình, ngoan ngoãn nghe lời!
Một người đàn ông thấy lòng bàn tay Kiều Đan Đan lại bắt đầu có ánh lửa, vội vàng giải thích.
Một người khác gật đầu như giã tỏi, bổ sung nói:
- Là cô ta tự mình tới tìm chúng tôi, nói cô căn bản không coi cô ta là em gái, mà coi như người hầu, còn ngược đãi cô ta, còn bảo chúng tôi nhất định phải cứu cô ta, mang cô ta đi cùng, nếu không cô ta sẽ bị tra tấn đến chết.
Dương ca thấy cô ta đáng thương mới mang cô ta đi cùng.