Tuy Kiều Đan Đan ngồi xổm xuống nhưng tùy thời vẫn chú ý tình huống chỗ Sở Duyệt, mắt thấy Sở Duyệt bị sói biến dị cắn, cả kinh hét lên một tiếng, đứng dậy "rắc" một tiếng, cầm ống thép chọc vào mắt sói biến dị.
Sở Duyệt là người bị cắn, lại giống như không quan tâm chút nào, gương mặt bình tĩnh, tay còn lại vung dao sắc bén giết chết con sói biến dị đã cắn cô.
Lúc này ống thép của Kiều Đan Đan cũng cắm vào đôi mắt sói biến dị, cô ấy buông ống thép ra, duỗi tay muốn vặn con sói biến dị còn đang cắn trên vai Sở Duyệt ra.
Một nhát cắn này, chắc chắn không nhẹ!
Nhưng không đợi cô ấy chạm tới, con sói biến dị kia đã rớt xuống, “Phịnh” một tiếng, ngã trên mặt đất, trong miệng rớt ra mấy chiếc nanh sói.
Trên vai Sở Duyệt, ngoại trừ quần áo có mấy vết rách, còn lại không có lấy một dấu răng.
Kiều Đan Đan có chút không thể tưởng tượng, lại lật lật quần áo Sở Duyệt, cuối cùng mới tin con sói biến dị kia không cắn được cô.
Sở Duyệt nhìn nhìn, bọn họ chỉ còn cách chiếc xe khoảng bốn mét, mỗi bước đi đều phải đối mặt với sự tấn công của bầy sói biến dị, thật quá khó chịu.
Bọn họ không thể hành động thiếu suy nghĩ, những con sói này quá thông minh, chúng nó muốn giữ chân bọn họ dưới xe.
Bất quá, không lên xe cũng tốt, tuy thân xe đã được An Kiệt cải tạo, rất kiên cố, nhưng lốp xe không có, vạn nhất bọn họ lên xe, mấy thứ này đi cắn hỏng lốp xe thì không xong.
Ngoài ra, còn có một cách để ngăn chặn những con sói này cắn dưới gầm xe.
- Lão tề, chúng ta xây phòng ở đi.
Tề Minh vừa nghe, nhướng mày cười nói:
- Được rồi!
Nói xong, hai tay nâng lên, bốn phía chung quanh xuất hiện một mặt tường dựng thẳng lên, thẳng đến khi bao bọc bọn họ ở bên trong, chỉ chừa lại mấy khe hở nhỏ để quan sát bên ngoài.
Kiều Đan Đan nhìn phòng an toàn đột nhiên xuất hiện trên quốc lộ, không khỏi trợn to hai mắt.
Hôm nay cô còn vì chuyện bản thân có siêu năng lực mà đắc chí, cảm thấy về sau cô có thể xưng vương xưng bá, không nghĩ tới núi cao còn có núi cao hơn, chút đạo hạnh này của cô hoàn toàn không đủ xem a!
- Mọi người cẩn thận một chút, duy trì đề phòng, trước để em nhìn xem chung quanh xảy ra chuyện gì.
Sở Duyệt nói xong, thả tinh thần lực ra ngoài, chậm rãi quan sát bầy sói bốn phía.
Sức nhẫn nại của loài sói luôn luôn rất tốt, mặc dù những con sói này đã biến dị, nhưng hình như chúng càng có kỷ luật hơn.
Chúng nó ngồi xổm ngồi ở bốn phía, không nhúc nhích, giống như bộ đội đặc chủng từng được huấn luyện tỉ mỉ, lặng lẽ nhìn chằm chằm bọn họ từ mọi hướng.
Sở Duyệt chậm rãi nhìn qua từng con một, bầy sói biến dị trật tự như vậy, nhất định phải có lang vương.
Tục ngữ nói bắt giặc bắt vua trước, trước tiên cô phải tìm được Lang Vương trước rồi xử lý nó, bầy sói như rắn mất đầu hẳn sẽ dễ đối phó hơn nhiều.
Lang Vương đã có suy nghĩ, còn có thể an bài chiến thuật, tinh thần lực của cô hẳn là có hiệu quả công kích nó đi.
Sở Duyệt nhìn qua từng con một, càng nhìn lông mày càng nhíu chặt.
Bầy sói này ít nhất phải có đến bốn năm chục con, đoàn đội khá lớn, theo lý thuyết, trước mạt thế, con người sẽ không cho phép đàn sói lớn như vậy tồn tại, thật không biết chúng nó làm thế nào để hình thành nên một bầy lớn như vậy ở vùng hoang vu này.
Sau khi biến dị, hình thể đám sói này biến hóa rất lớn, mỗi một con đều rất đặc biệt, nhất thời đúng là không nhìn ra con nào là Lang Vương.
Bỗng nhiên, Sở Duyệt cảm giác có người “nhìn chằm chằm” mình, loại cảm giác này thực vi diệu, rõ ràng chung quanh không có cái gì, nhưng cô biết, mình bị theo dõi.
Là tinh thần lực, nơi này còn có người có dị năng hệ tinh thần!
Sở Duyệt đẩy mạnh tinh thần lực thả ra, rất nhanh đã xác định được phương hướng cổ tinh thần lực kia.
Cô đi theo phương hướng kia tìm kiếm, thế nhưng lại trên một sườn đồi cao.
Trên đỉnh triền núi, một con sói rất lớn màu xám bạc đứng trên vách đá ngẩng cao đầu, lông dựng đứng, rất oai vệ.
Xem ra đây là Lang Vương!