Lang Vương cư nhiên còn thức tỉnh dị năng hệ tinh thần, trách không được sói thủ hạ lại nghe lời chỉ huy đến vậy.
Bất quá, có vẻ nó tinh thần lực của nó đã đến cấp 2, có thể khống chế bầy sói, giám thị con mồi, hẳn là chưa mở khóa chiêu thức công kích tinh thần lực, bằng không vừa rồi nó sẽ không chỉ ở một bên nhìn trộm Sở Duyệt như vậy.
Tiểu sói con, hôm nay cho mày mở mang kiến thức một chút, xem thử thế nào là sức mạnh tinh thần lực cao cấp áp đảo!
Sở Duyệt ngưng tụ tinh thần lực thành một cây châm, không chút khách khí đâm về phía Lang Vương.
Lang Vương giống như cũng đã nhận ra cổ tinh thần lực mang theo sát khí này, cảm giác không ổn, nhảy từ trên triền đồi cao xuống, tránh khỏi công kích tinh thần lực của Sở Duyệt.
Sở Duyệt thấy nó có thể né tránh công kích của mình, còn rất ngoài ý muốn, bất quá nghĩ lại, cũng có thể hiểu.
Tính cảnh giác của loài sói vốn dĩ đã cao, huống chi con Lang Vương này còn thức tỉnh dị năng tinh thần lực, tự nhiên có thể cảm giác được công kích của cô.
Còn có, tốc độ của thứ này thật nhanh a!
Bóng dáng Lang Vương như một tia chớp màu xám bạc trong bóng đêm, “vút” một tiếng đã nhảy từ vách đá này sang một sườn dốc khác, công kích tinh thần lực của Sở Duyệt thiếu chút nữa không đuổi kịp nó.
Cô lập tức tăng thêm công kích tinh thần lực dày đặc, nhanh chóng đuổi kịp Lang Vương, hôm nay không đâm đầu nó thành cái sàng thì thực xin lỗi liều đại bổ tối hôm qua đã vào người cô.
Lang Vương cảm thấy uy hiếp phía sau dính chặt như bóng với hình, như thế nào cũng không ném ra được, vì vậy dứt khoát không né nữa.
Nó đột nhiên dừng bước chân, xoay người, giương nanh múa vuốt dị thường sắc bén sau biến dị ra, thân thể bày ra tư thế công kích, lông tơ trên lưng dựng đứng, hai chân sau duỗi ra như cung, cổ họng phát ra một tiếng gầm rú trầm thấp.
Nó đang dùng tinh thần lực của chính mình chống cự lại công kích tinh thần lực của Sở Duyệt.
Cùng lúc đó, bầy sói vây quanh đám người Sở Duyệt phía dưới bắt đầu tiến công, tất cả sói biến dị đều vọt lên, một đám thay phiên dùng sức đâm vào tường đất Tề Minh xây.
Con Lang Vương này thật đúng là thông minh, còn biết dùng một chiêu vây Nguỵ cứu Triệu này..
Bất quá, mấy mánh khóe này không có tác dụng với Sở Duyệt bọn họ.
Trải qua bài huấn luyện tối hôm qua, Tề Minh đã trở thành bậc thầy xây tường chuyên nghiệp, xây tường vừa kiên cố vừa có thẩm mỹ, còn có thể tùy thời sửa chữa chỗ yếu bất cứ lúc nào, mặc kệ bầy sói đâm như thế nào, phòng ở cũng không có một chút dấu hiệu sụp đổ nào.
Bên ngoài, đám sói biến dị nỗ lực nửa ngày chẳng những không đả thương người bên trong, ngược lại bị gai đất cùng phi đao của Tề Minh và An Kiệt giết chết mười mấy con.
Nhưng cho dù thương vong thảm trọng, đám sói biến dị này cũng không lui bước chút nào, một con lại một con tiếp tục mạnh mẽ xông lên, dùng sức đụng tường.
Trên sườn núi, giờ phút này Lang Vương cũng không thoải mái hơn bao nhiêu, sức mạnh tinh thần lực của Sở Duyệt đã vượt xa nó, thật vất vả mới ngưng tụ được một cái lá chắn tinh thần, nhưng nó đang tan rã từng chút từng chút một, mắt thấy sắp không chịu đựng được nữa.
Lang Vương cho rằng nhân loại dùng tinh thần lực đuổi giết nó khẳng định cùng một bọn với đám người phía dưới, cho nên nó dùng toàn lực chống cự đồng thời ra lệnh cho đám sói phía dưới công kích phía mấy người kia.
Chỉ cần đám sói uy hiếp tới mấy người phía dưới, áp lực chỗ nó khẳng định sẽ giảm nhỏ.
Ai biết người phía dưới cũng khó đối phó, nhìn thấy đám sói lần lượt ngã xuống, nó cũng lòng nóng như lửa đốt.
Dưới chân núi, Kiều Đan Đan ở trong ngôi nhà đất nghe tiếng đám sói không ngừng đụng vào bức tường đất, sắc mặt có chút tái nhợt.
Nghe động tĩnh này, liền biết số lượng sói không ít, cô cũng muốn hỗ trợ giết sói biến dị, lại giống như không giúp được gì, cô chỉ có thể cố gắng hết sức quan sát vách tường bốn phía xung quanh, thấy nơi nào hơi có chút dị thường liền lập tức nói cho Tề Minh.
Đột nhiên, cô nhìn thấy một đầu sói ló ra từ góc tường phía sau, nó đang cố gắng chui vào, trong chớp mắt đã chui vào nửa người, móng vuốt bén nhọn đã sắp cào tới Tề Minh.
- Cẩn thận! Có một con sói vào đây!
Kiều Đan Đan vừa hô, vừa nhặt ống thép và đâm thẳng về phía đầu con sói, tìm đúng vị trí đôi mắt, đâm vào.
Nhưng sói biến dị không phải tang thi, chọc vào mắt tang thi chúng nó sẽ chết, nhưng sói biến dị thì không.
Con sói biến dị bị đâm liền gào thét điên cuồng, móng vuốt sắc nhọn của nó cào lung tung trên mặt đất, càng thêm hung hăng cào sâu vào trong nhà.
Tề Minh vung một gai đất cắm vào đốt sống cổ của nó, giải quyết nó hoàn toàn, sau đó vội vàng kéo con sói biến dị vào rồi nhanh chóng lấp kín lỗ.
Tề Minh chặn lỗ hổng xong, lại cẩn thận kiểm tra xung quanh phát hiện một lỗ hổng khác sắp bị xuyên thủng, có thể mơ hồ nhìn thấy móng vuốt của hai con sói biến dị.
Tề Minh trong lòng khiếp sợ, hắn bất chấp tất cả, nhanh chóng lấp kín.
Sau khi gia cố lại tất cả các góc tường, Tề Minh bớt sợ hãi, vỗ ngực thở phào nhẹ nhõm, nhịn không được mà than thở với mấy người:
- Mấy thứ này quá giảo hoạt, hăng say đâm tường nửa ngày như vậy, hóa ra lại là thủ thuật che mắt, thực tế là tính toán đào tường vào đánh lén, minh tu sạn đạo ám độ trần thương a! Này vẫn là sói sao? Còn thông minh hơn người a!!
An Kiệt liên tục xử lý sói biến dị bên ngoài, nghe thấy lời này thì trầm giọng trả lời:
- Sói vốn dĩ đã rất thông minh, hơn nữa, chúng nó còn có một con đầu đàn rất lãnh đạo tốt.
An Kiệt nói xong, lo lắng nhìn thoáng qua Sở Duyệt, hiện tại Sở Duyệt hơi hơi cau mày đứng ở bên đó, nhìn thì giống như không làm gì, nhưng hắn cùng Tề Minh đều biết, cô nhất định đang làm chuyện nguy hiểm hơn.
Lúc này Sở Duyệt cũng cảm thấy có chút khó giải quyết, không nghĩ tới con Lang Vương này có dị năng mới cấp 2, nhưng dưới tình huống nó toàn lực chống cự, tinh thần lực của cô không thể đâm vào đầu nó.
Đây là lần đầu tiên cô gặp được đối thủ hệ tinh thần, hóa ra tinh thần lực còn có thể hình thành lá chắn tinh thần để chống cự công kích a.
Học được học được.
Cũng không biết ngoại trừ dùng tinh thần lực làm lá chắn, làm công kích tinh thần, không biết còn có thể chống lại công kích vật lý hay không.
Hắc hắc, sau này có thể thử xem.
Mắt thấy tinh thần lực đè trên đầu Lang Vương không ngừng hạ xuống, sắp đâm thủng lá chắn tinh thần lực của Lang Vương, Lang Vương cư nhiên cắn đầu lưỡi, không biết lại tập hợp được một cỗ lực lượng từ nơi nào, chống đỡ đòn tấn Sở Duyệt trên đầu sói.
Sở Duyệt bị Lang Vương dây dư như vậy, cũng có chút nóng nảy, tiếp tục giằng co như vậy tới khi nào?
Tuy dị năng của Tề Minh cùng An Kiệt đã tới cấp 2, nhưng sẽ có lúc dùng hết, một khi dị năng cạn kiệt, bọn họ sẽ là đồ ăn nhẹ cho bầy sói.
Sở Duyệt thấy châm tinh thần lực của mình chậm chạp thể không đi vào, thiếu chút nữa không nhịn được mà tung cho Lang Vương một trận lôi kiếp!
Nhưng cho dù là dùng dị năng hệ lôi có lực sát thương lớn, nhưng lại có nhược điểm gây tiếng động lớn, một tia lôi điện bỗng nhiên lóe lên màn đêm đen, chắc chắn tang thi làng trên xóm dưới đều có thể nghe thấy mà tìm đến.
Không đến vạn bất đắc dĩ, không nên dùng lôi điện, bất quá, lớn không được, có thể dùng nhỏ a.
Sở Duyệt từ từ thả ra một vài hoa điện nhỏ, đi dọc theo tinh thần lực, hoa điện nhỏ giống như rắn, chạy theo phương hướng Sở Duyệt chỉ dẫn, nhanh chóng vọt về phía Lang Vương.
Lang Vương đã dùng hết toàn lực chống cự công kích tinh thần lực của Sở Duyệt, bỗng nhiên bị rắn điện giật một cái, cả người co rút một trận, lá chắn tinh thần lực nháy mắt rách nát, châm tinh thần lực của Sở Duyệt lập tức đâm vào đầu óc nó.
“Ngao ô ——”
Lang Vương dùng hết toàn lực ngẩng đầu gào lên một tiếng, sau đó cho dù đầu đau đến mức như sắp nổ tung, cũng không hừ một tiếng, cuối cùng run rẩy ngã xuống.