Trùng Sinh Mạt Thế Ngàn Dặm Đường Về (Dịch Full)

Chương 117 - Chương 117 - Quen Biết

Chương 117 - Quen biết
Chương 117 - Quen biết

Dưới chân núi đám sói biến dị nghe được tiếng kêu của Lang Vương liền hoả tốc rút lui, không tham chiến đấu chút nào, ngay cả chiến lợi phẩm cũng không mang theo, nháy mắt biến mất trong màn đêm dày đặc.

Sở Duyệt sợ chúng nó còn có ám chiêu, dùng tinh thần lực theo dõi, sau khi xác định bọn nó thật sự bỏ chạy rồi, mới thu hồi, thuận tiện nhìn nhìn Lang Vương ngã xuống sườn núi.

Đầu óc của nó đã bị Sở Duyệt đảo nát, lông trên người bị rắn điện đốt cháy từng mảng từng mảng, chật vật không còn uy phong lẫm lẫm như lúc nãy đứng trên vách đá nữa.

Nhưng Sở Duyệt lại có một chút kính nể nó, ở một khắc cuối cùng của sinh mệnh, nó dùng hết toàn lực mệnh lệnh cho bầy sói lui lại, bảo vệ lực lượng chiến đấu còn dư lại của bầy sói, nó thực sự là một lãnh đạo tốt.

Tề minh hạ tường đất xuống, khôi phục đại khái mặt đường, bên ngoài đều xác sói biến dị, ít nhất phải có đến 20 con.

Sở Duyệt cầm dao đào đào bới bới, chỉ tìm được một viên tinh hạch nhỏ hơn hạt đậu nành, xem ra hẳn là chưa tiến hóa xong.

Sở Duyệt để tề minh cùng an kiệt đào bới trong đầu sói biến dị, cô tự mình mang Kiều Đan Đan đi tới chỗ xác tang thi, thuận tiện phổ cập một chút kiến thức về cách dùng tinh hạch cùng với các loại dị năng cho cô ấy.

Tinh hạch trong đầu mấy con tang thi lớn hơn một chút, nhưng đều là màu trắng ngà hỗn độn, thoạt nhìn không đáng giá lắm.

Sở Duyệt tự mình động thủ đào hai cái, đặt trong lòng bàn tay, trong lòng còn nói thầm với không gian: Không gian bảo bối, tới ăn tinh hạch nga!

Từ nay về sau, số lượng tinh hạch sẽ nhiều hơn, sau này cô nhất định sẽ không thiếu tinh hạch, hơn nữa còn có thể cho không gian ăn một ít, miễn cho nó luôn cảm thấy chủ nhân của nó là cô keo kiệt.

Không nghĩ tới tinh hạch ngây ngốc ở trong lòng bàn tay cô một hồi lâu, không gian cũng không hấp thu nó.

Chẳng lẽ là do ngày hôm qua ăn quá no rồi sao?

Sở Duyệt thu tinh hạch vào không gian, lại thử lấy nó ra ngoài, không nghĩ tới thật sự lấy ra được a.

Xem ra đúng là đã ăn no.

Nghĩ đến về sau có thể thả tinh hạch vào không gian để dự trữ, Sở Duyệt liền vui vẻ.

Tinh hạch giống như tiền trước mạt thế, thậm chí còn hữu dụng hơn tiền một chút, mang chút ít trên người rất tiện.

Nhưng vạn nhất ngày nào đó phát tài,giết được nhiều tang thi, quá nhiều tinh hạch, sẽ dẫn tới chút phiền toái.

Mạt thế không có ngân hàng tinh hạch để gửi, nếu không chỉ cần mang thẻ ra cửa thì tốt rồi, chỉ có căn cứ chính phủ mới có thể đổi tinh hạch để lấy điểm tích phân để sử dụng, nhưng điểm tích phân lại không phổ biến cho mọi căn cứ.

Huống hồ tinh hạch không phải chỉ có tác dụng đổi vật tư.

Có rất nhiều dị năng giả dùng nó để bổ sung năng lượng, thăng bậc, nếu đều đổi thành tích phân, tích phân cũng không thể dùng để bổ sung năng lượng.

Sở Duyệt còn thảm hơn bọn họ, đời trước luôn ở trên đường, phải cõng theo một túi tinh hạch lớn bất cứ lúc nào, nghĩ lại thấy mệt, có thể bỏ vào không gian tốt nhất.

- Vì sao cô biết tôi tên Đan đan?

Sở Duyệt đang vui vẻ, Kiều Đan Đan đứng bên cạnh bỗng nhiên lại mở miệng hỏi:

- Tôi còn chưa nói với cô tên của mình.

- Tôi đương nhiên biết tên cô, cảnh sát kiều!

Sở Duyệt tươi cười rất đáng yêu, nhưng ngữ khí lại rất nghiêm túc.

- Cô còn nhớ trận hồng thủy năm 28 ở Bắc Sơn không? Tôi là một người được cô cứu từ trong nước ra lúc đó, tôi tên Sở Duyệt, có lẽ cô không nhớ rõ tôi, nhưng tôi vĩnh viễn không bao giờ quên cô.

Kiều Đan Đan hơi nhướng mày, tất nhiên cô ấy có ấn tượng về trận hồng thủy ở Bắc Sơn hai năm trước.

Bắc Sơn là một nơi có phong cảnh đẹp, nổi tiếng nhất là một nơi để khám phá tự nhiên.

Mấy km lạch ngòi, suối nước trong suốt, dòng nước bằng phẳng, cảnh sắc hai bờ sông tuyệt đẹp, mùa hè có rất nhiều người đi tới nơi đó du lịch khám phá.

Bất thình lình xảy ra lũ lớn, cơ hồ trong nháy mắt đã đổ ập xuống, nuốt sống toàn bộ người

theo dòng nước.

Khi đó cô ấy vẫn là cảnh sát thực tập, ngày ấy cũng đi tới đó chơi, cô ấy bị cuốn theo dòng nước, khi túm được một cái cây đổ bên sông, mới trèo lên bờ.

Quay đầu lại, thấy trong nước còn có rất nhiều người đang giãy giụa, liền dùng sức dẫm cái cây kia xuống, chắn ngang dòng nước lớn, cản rất nhiều người đang bị nước trôi lại, sau đó kéo từng người lên trên bờ, thẳng đến khi cái cây kia cũng bị cuốn đi……

Mà khi đó, một nhà Sở Duyệt đều được Kiều Đan Đan kéo từ trong dòng nước lên.

Bình Luận (0)
Comment