Trùng Sinh Mạt Thế Ngàn Dặm Đường Về (Dịch Full)

Chương 119 - Chương 119 - Không Yên Ổn

Chương 119 - Không yên ổn
Chương 119 - Không yên ổn

Nghiến răng, Sở Duyệt áp xuống hỏa khí trong lòng.

Được rồi, không phải chỉ là một viên tinh hạch thôi sao? Về sau có rất nhiều, lại đi giết tang thi rồi đào là được.

Hơn nữa, Sở Duyệt ẩn ẩn cảm giác, khi không gian nuốt tinh hạch, cô vẫn luôn là người được lợi.

Lúc đầu là tinh hạch hệ tinh thần, tinh thạch hệ kim, sau đó là tinh hạch hệ chữa khỏi, giống như không gian nuốt được tinh hạch có thuộc tính gì, cô sẽ có được dị năng đó vậy.

Còn có cái dị năng hệ lực lượng mà cô không rõ có được từ đâu kia, Sở Duyệt cẩn thận nghĩ nghĩ, hẳn cũng là do không gian nuốt tinh hạch mà có được.

Chỉ là không biết của tang thi ở trạm xăng dầu hay con tang thi nhảy cao trên đường quốc lộ kia, hoặc có thể cả hai là cùng một loại cũng nói không chừng.

Không gian và cô như là một thể, Sở Duyệt không biết tối hôm qua không gian đã hấp thu bao nhiêu năng lượng, nhưng hiện tại đủ loại dị năng mà cô có, chí ít cũng phải cấp bốn, cấp 5, trong thời gian ngắn hẳn là tương đương với vô địch a.

Nhưng loại đồ vật không phải do tự mình lấy được này, luôn khiến cô có chút bất an, nếu một ngày nào đó không gian không còn, vậy những dị năng mà cô dựa vào không gian có được, có còn tồn tại hay không?

Tề Minh rất hứng thú với Lang Vương, hắn nhìn nó một lượt từ trên xuống dưới, rồi cảm thán:

- Đây là Lang Vương a! Gia hỏa này thật đúng là có bộ dáng của thủ lĩnh, cái đầu rất lớn, em xem nó giảo hoạt như vậy, này là thành tinh rồi đi! Chỉ là bộ da lông này—— sao lại xấu như vậy?

Sở Duyệt sờ sờ cái mũi, nói:

- Đúng vậy! Là đối thủ đáng tôn trọng, cho nên, lão tề, phiền toái anh đào cái hố, chúng ta chôn nó ở nơi này đi.

- Chôn a?

Tề Minh có chút đáng tiếc.

- n, chôn đi. Lông của nó đều bị đốt cháy, không đáng tiền, thịt cũng bị điện làm hỏng rồi, bất quá chúng ta có thể rút nanh sói của nó, răng của Lang Vương là thứ tốt, về sau rất đáng giá.

Sở Duyệt cũng có chút bất đắc dĩ, con rắn điện nhỏ mà cô thả ra, chạy khắp nơi trên người Lang Vương giống như rất vui vẻ, khiến Lang Vương bị điện giật, cả người đều có vết thương, chỉ có thể rút nanh sói rồi chôn xuống.

Khi trở về, nhìn thấy thi thể người bị sói biến dị kéo đi, Tề Minh cũng lấy đất chôn họ xuống, nhân tiện che giấu vết máu xung quanh một chút. Bọn họ còn phải ở chỗ này nghỉ ngơi một đêm, nếu như mùi máu tươi hấp dẫn tang thi tới, thì phiền toái.

Kiều Đan Đan cắn răng, dùng một cái thái tìm được trên xe, bọc thi thể Kiều Thi Thi lại, sau đó kéo tới ven đường, tự mình dùng một ống thép bắt đầu đào hố.

Tề Minh nhìn thấy nhưng không nói lời nào, yên lặng đào một cái hố sâu hơn một thước bên cạnh cô.

Kiều Đan Đan ngừng động tác tay, nhìn cái hố kia thì sửng sốt một chút, nhẹ giọng nói cảm ơn, sau đó tự mình từ từ đặt thi thể Kiều Thi Thi vào đó, rồi lấp đất lại, từng chút từng chút.

Sau khi ba mẹ ly hôn, mẹ cô dẫn theo em gái gả cho người khác, từ đó về sau, một năm cô cũng không gặp em gái được mấy lần.

Mỗi một lần gặp mặt, Kiều Thi Thi đều ủy khuất nhìn cô, nói ở bên kia không tốt, mẹ không thích con bé, chỉ yêu con trai nhỏ của bà và dượng.

Kiều Đan Đan lại không biết làm sao, sau khi ba cô tái hôn, giống như thay đổi thành một người khác, mẹ kế nói cái gì thì ông ấy liền tin cái đó, ngay cả học phí cao trung của cô, cũng không muốn cho.

Khi Kiều Thi Thi học cao trung, cô ta nói với Kiều Đan Đan rằng mẹ không cô ta tiền, Kiều Đan Đan lại lấy ra toàn bộ học bổng của mình cho Kiều Thi Thi.

Sau đó Kiều Thi Thi vào đại học, mỗi tháng Kiều Đan Đan cũng cho cô ta sinh hoạt phí, sợ cô ta sẽ phải chịu đựng những gì cô đã từng phải chịu đựng.

Sau khi tang thi bùng nổ, Kiều Đan Đan liều mạng che chở cho Kiều Thi Thi, nhưng cô hôn mê một buổi tối, Kiều Thi Thi đã bị người hại, cả người lạnh băng nằm lại nơi này.

- Đan đan, chúng tôi phải về Tứ Xuyên, cô có muốn đi cùng chúng tôi không?

Sở Duyệt nhìn Kiều Đan Đan lấp đầy đất, liền đi đến bên cạnh cô ấy, nhẹ giọng hỏi.

Cô biết Kiều Đan Đan có một vị hôn phu, bọn họ đã chụp ảnh cưới, giấy kết hôn cũng đã nhận, nếu không phải vì dịch cúm kia, phỏng chừng hôn lễ cũng đã xong, hai người rất yêu nhau, Kiều Đan Đan khẳng sẽ về tìm hắn.

- Mọi người cũng muốn trở về Tứ Xuyên?

Kiều Đan Đan xoa xoa khuôn mặt đầy nước mắt, nhìn về phía Sở Duyệt, này cũng quá trùng hợp đi?

- n, tôi phải về tìm ba mẹ, lão Tề tìm vợ và con gái, Kiệt ca muốn tìm sư phụ hắn, cho nên chúng tôi đều phải trở về.

Sở Duyệt chỉ vào chính mình và hai người bên cạnh, nói với Kiều Đan Đan.

- Muốn trở về, thì có thể đi cùng chúng tôi, nếu không trở về, chúng tôi đưa cô tới căn cứ ngọc thành.

Kiều Đan Đan nhìn ba người trước mắt, thực lực của bọn họ đều rất mạnh, nếu thật sự muốn làm gì đó với cô, cô căn bản không có năng lực phản kháng.

Hiện tại Sở Duyệt mời cô đi cùng bọn họ, kỳ thật là vì chiếu cố cô, cô vốn dĩ cũng muốn trở về, vậy còn làm ra vẻ làm gì?

- Tôi phải trở về! Sở Duyệt, cảm ơn cô nguyện ý mang theo tôi đi cùng.

Kiều Đan Đan đứng lên, nhìn Sở Duyệt nói.

- Vậy là tốt rồi, đi đi đi, lên xe đi!

Sở Duyệt vui vẻ lôi kéo tay Kiều Đan Đan trở về xe nhà.

Cả ngày này Kiều Đan Đan chưa ăn một bữa hẳn hoi, một mình nấu ăn cũng không dễ dàng, Sở Duyệt dứt khoát lấy từ trong không gian ra cho cô ấy một chén cơm, một muỗng khoai tây hầm xương sườn, một muỗng thịt băm xào ớt xanh, một bát canh.

Kiều Đan Đan nhìn Sở Duyệt lấy ra đồ ăn từ hư không, liền cả kinh, tròng mắt như sắp rớt xuống:

- Này…… Đây cũng là dị năng sao?

Sở Duyệt cười tủm tỉm trả lời:

- Đúng vậy, dị năng không gian, bất quá loại dị năng này tương hiếm, chỉ mấy người chúng ta biết thì tốt rồi, không thể nói ra bên ngoài a. Tới, mau ăn cơm mau ăn cơm!

Kiều Đan Đan lúng túng gật đầu,, Sở Duyệt nói không nên nói với người ngoài, nhưng lúc này bọn họ mới lần đầu tiên gặp mặt mà cô đã nói ra dị năng không gian của bản thân, cô coi cô ấy giống như người một nhà.

Tiểu nha đầu này cũng quá bất cẩn rồi. Có lẽ là bởi vì cô ấy đã từng cứu cô, nên cô hoàn toàn không có phòng bị.

Nhưng làm một người cảnh sát, cô ấy đã nhìn thấy vô số điều xấu xa trong bản chất con người, có người đã từng giúp đỡ bạn hoặc thậm chí cứu bạn, nhưng trong khoảnh khắc nào đó lại hóa thân thành ác ma bên cạnh bạn.

Sau này cô ấy phải dạy dỗ tiểu nha đầu này thật tốt, đừng để cô bé dễ dàng tin tưởng người lạ.

Kiều Đan Đan vừa nghĩ, vừa ăn cơm dưới thúc giục của Sở Duyệt.

Cơm nóng hôi hổi, sườn heo mềm mại và mọng nước, canh sủi cảo thơm ngon, những món ăn này đều là những món cơm nhà trước đây, nhưng từ sau khi tang thi bùng nổ, Kiều Đan Đan lại chưa từng được ăn lại, mỗi ngày đều ăn bánh mì bánh quy cùng mì ăn liền linh tinh, giờ phút này được ăn lại những thứ ấy, quả thực là ngon hơn cả cao lương mỹ vị của núi rừng.

Vừa ăn, nước mắt vừa rơi xuống, Kiều Đan Đan cuống quít lấy khăn giấy che đôi mắt lại, nhẹ giọng xin lỗi:

- Ngượng ngùng, tôi…… tôi, một lát nữa là ổn.

Sở Duyệt biết nhất định là cô ấy lại nghĩ đến Kiều Thi Thi, vì vậy vỗ nhẹ vào lưng cô ấy , an ủi:

- Không có việc gì, cô khóc một lúc, tôi sẽ ở bên cạnh cô.

Kiều Đan Đan hít một hơi thật sâu rồi ngừng khóc, mạt thế người chết rất nhiều, người thân còn sống đều là ốc còn không mang nổi mình ốc, làm sao có thời gian để bi thương!

Cô ấy khóc hai lần là đủ rồi, còn khóc nữa thì sẽ không vượt qua được.

Hiện tại cô ấy đã gia nhập vào đoàn đội mới, người trong đội đều lợi hại hơn mình, cô ấy phải tìm cách làm cho bản thân mạnh mẽ hơn theo kịp đồng đội, cô ấy không thể trốn dưới ô dù của đồng bạn mỗi khi có nguy hiểm được.

Bình Luận (0)
Comment