Kiều Đan Đan lau khô nước mắt, nhìn Sở Duyệt cười cười, lần nữa bưng bát lên, từng ngụm từng ngụm ăn sạch sẽ đồ ăn.
Thu thập chén đũa xong, Kiều Đan Đan nhìn thấy Sở Duyệt đang gọi Tề Minh đi ngủ.
Tối hôm qua Tề Minh xây cả đêm tường, lúc bắt đầu còn cảm thấy mệt đến mức không thể nhấc tay lên, nhưng sau đó dần dần cả người đểu tràn đầy năng lượng, vào buổi sáng, hắn không những không cảm thấy mệt mà còn rất sảng khoái, rất có tinh thần. Hôm nay còn hưng phấn lái xe một ngày.
Hắn thật sự không thấy mệt, bất quá Sở Duyệt không nghe hắn nói có mệt hay không. Lúc thăng cấp, cơ năng thân thể được tiến hóa, cả người sẽ cảm thấy tinh thần sáng láng, nhưng kia chỉ là cảm giác không mệt, thân thể vẫn cần nghỉ ngơi, hơn nữa hôm nay Tề Minh còn lái xe một ngày. Lúc này còn muốn tranh nhau đi gác đêm, Sở Duyệt kiên quyết không cho hắn đi, vội vàng bảo hắn đi ngủ.
Kiều Đan Đan đi lên trước, nói:
- Sở Duyệt, nếu không để tôi gác đi, mọi người yên tâm, tôi gác đêm vẫn rất lành nghề.
Sở Duyệt nghĩ nghĩ, lúc cô thương lượng cùng An Kiệt và Tề Minh để Kiều Đan Đan đi cùng bọn họ, hai người kia còn do dự một chút, dù sao cũng là người xa lạ gặp trong mạt thế.
Sau đó nghe Sở Duyệt nói Kiều Đan Đan đã từng đã cứu một nhà bọn họ, hai người cũng miễn cưỡng đồng ý, bất quá đều tỏ vẻ phải khảo sát mấy ngày.
Gác đêm này không phải là một cơ hội khảo sát sao?
- Kia Đan Đan, cô gác nửa đêm về sáng, có vấn đề gì không?
Nếu muốn thử, vậy làm lớn một chút, sớm chút để hai người hiểu được, Kiều Đan Đan là một đồng đội tốt.
- Không thành vấn đề!
Kiều Đan Đan dứt khoát cười trả lời.
An Kiệt cùng Tề Minh còn muốn phản đối, lại bị Sở Duyệt dùng bạo lực trấn áp, một tay kéo một người vào đi ngủ.
Một đêm không có việc gì, tối hôm qua Tề Minh cùng An Kiệt không ngủ sâu, chỉ sợ Kiều Đan Đan gác đêm xảy ra vấn đề.
Kỳ thật Sở Duyệt cũng không ngủ, cô luôn dùng tinh thần lực rà quét chung quanh, không phải cô không yên tâm về Kiều Đan Đan, nhưng cô sợ tiếng động cùng mùi máu tươi hấp dẫn tang thi cùng dã thú xung quanh tới đây, cũng may không có phát sinh chuyện gì.
Cho nên đám người thức dậy từ sáng sớm, nhìn thấy Kiều Đan Đan tinh thần phấn chấn chào hỏi bọn họ, thì có chút ngượng ngùng.
Thức dậy quá sớm, mấy người chuẩn bị cơm sáng, ăn xong thì trời cũng đã tờ mờ sáng, miễn cưỡng lên đường.
Hôm nay đa số phải đi đường núi, Sở Duyệt vốn định thu xe nhà lại, đổi thành đi xe việt dã, Tề Minh vội vàng ngăn lại.
Nói giỡn, này chiếc Armadillo chinh phục giả này có chiếc việt dã cũng đuổi không kịp, sa mạc còn có thể đi nữa là, đường núi nho nhỏ này sao có thể làm khó nó.
Sở Duyệt nhìn bộ dáng chắc chắn có thể của tề mình, cũng đồng ý không đổi xe, chuẩn bị cho Kiều Đan Đan một bộ quần áo, thúc giục cô ấy đi tắm rửa, lát nữa có thể ngủ một giấc thật thoải mái.
Chờ Kiều Đan Đan nằm đến trên giường, Sở Duyệt cũng nằm xuống gần cô ấy, cô cũng muốn ngủ bù.
Kiều Đan Đan nhìn Sở Duyệt nằm bên cạnh, gần như dựa vào người mình, trong đầu bỗng nhiên nhảy ra hình ảnh khi còn nhỏ nằm cùng Kiều Thi Thi nói chuyện về tương lai.
Nhưng sau này Kiều Thi Thi không bao giờ ngủ cùng cô nữa, thậm chí không nằm cạnh nhau.
Thật ra trong lòng cô biết, kiều thơ thơ từ lâu đã không còn thân thiết với mình nữa.
Hai ngày này Sở Duyệt cũng rất mệt, nằm xuống không đến một lúc liền ngủ rồi, còn gặp mộng đẹp.
Cô mơ thấy mình mang theo Tề Minh, An Kiệt cùng Kiều Đan Đan về tới nhà, ba mẹ đều an ổn ở trong nhà chờ cô trở về, vợ và con gái Tề Minh cũng đều còn sống, sư phụ của An Kiệt còn nói muốn thu cô làm đồ đệ.
Bọn họ cùng đi tham gia hôn lễ của Kiều Đan Đan, cô còn làm phù dâu, ngăn ở cửa, một hai bắt chú rể phải tay không vặn ống thép mới có thể vào cửa, mọi người đều vui vui vẻ vẻ, giống như mạt thế đã qua đi.