Trùng Sinh Mạt Thế Ngàn Dặm Đường Về (Dịch Full)

Chương 121 - Chương 121 - Thiếu Niên Trong Mộng

Chương 121 - Thiếu niên trong mộng
Chương 121 - Thiếu niên trong mộng

Bỗng nhiên, “Phanh” mà một tiếng, một trận động đất, hết thảy chung quanh đều rung chuyển từng mảnh.

Tất cả mọi người trong nháy mắt đều biến mất, trong thiên địa chỉ còn lại một mình cô, cô ngơ ngác nhìn bốn phía, phảng phất giống như lại trở về cái nơi cô đã tới sau khi chết ở kiếp trước.

Chỉ là nơi này không còn là một mảnh hư vô giống như lần trước, bây giờ nơi nay có đủ loại đồ vật phiêu đãng chung quanh, có mấy chiếc xe việt dã, có giường, đồ ăn thức uống các loại, còn có cả hộp đồ… đều trôi nổi xung quanh. Phía xa hình như còn có một vài thùng dầu lớn ở khắp mọi nơi…

Này đó không phải vật tư mà cô thu được sao?

Chẳng lẽ đây là không gian của cô, còn trống rất nhiều,vậy không phải là cô có thể thu thêm rất nhiều vật tư vào sao?

Sở Duyệt chậm rãi đi về phía trước, cô muốn tìm lại cánh cửa mà cô đã đi ra lần trước, cô phải đi ra ngoài, cô còn chưa trở về nhà, không thể ngốc ở đây mãi được.

Không tìm được cửa, nhưn Sở Duyệt tìm được một người, một thiếu niên được bao bọc bởi một quả cầu ánh sáng..

Cô không thể nhìn thấy gương mặt của người này, nhưng hắn lại mang đến cho Sở Duyệt một loại cảm giác rất quen thuộc.

Người này là ai?

Sở Duyệt lại đi vài bước về phía thiếu niên kia, muốn nhìn thấy rõ bộ dáng của người đó.

Bỗng nhiên chấn động kịch liệt lại truyền đến, Sở Duyệt đột nhiên bừng tỉnh, nhìn chung quanh, cô vẫn còn ngủ trong xe nhà.

Kiều Đan Đan đã đã tỉnh trước, nhìn thấy Sở Duyệt mở mắt ra, cô ấy cau mày nói:

- Hình như có cái gì đâm vào xe.

Sở Duyệt nhướng mày, chiếc xe nhà này nặng mấy tầng, tang thi bình thường đụng phải cũng sẽ giống như kiến đụng vào voi, phải thứ gì mới khiến xe chấn động mạnh như vậy.

Ngoài cửa truyền đến tiếng đập cửa dồn dập:

- Tiểu Duyệt, Tiểu Duyệt!

Là An Kiệt, trong giọng nói còn mang theo kinh hoảng hiếm thấy.

Sở Duyệt vội vàng bò dậy mở cửa đi ra ngoài, xe vẫn đi về phía trước, Tề Minh mày nhăn đến có thể kẹp chết muỗi, cẩn thận nắm tay lái quan sát quan sát bốn phía, giống như sợ thứ gì đó đột nhiên xông tới.

- Sao lại thế này?

Sở Duyệt vừa hỏi, vừa thả tinh thần lực rà quét bốn phía.

- Vừa rồi có cái gì đó đâm vào xe chúng ta, lực rất lớn, lần đầu tiên nó đã suýt hất văng chúng ta ra khỏi lề đường, may mắn lão tề phản ứng nhanh, lùi xe lại rồi tăng tốc chạy về phía trước. Không ngờ, thứ kia vẫn đuổi kịp, vừa mới đụng phải một chút.

An Kiệt vừa nói vừa cảnh giác nhìn bốn phía.

Sở Duyệt thả tinh thần lực rà quét chung quanh một lần, không nhìn thấy sinh vật hình thể lớn nào, chẳng lẽ thứ này đã bị bỏ lại rồi?

Đường quốc lộ một bên là núi, một bên là vực, Sở Duyệt vừa rồi chỉ rà quét phái trên, còn chưa thăm dò phía dưới vực, trừ phi thứ này biết bay, bằng không nó làm sao có thể chạy từ dưới vực lên để đâm xe.

Bất quá nếu phía trên không có, thì vẫn phải thăm dò dưới vực.

Sở Duyệt thả tinh thần lực xuống dưới khe vực, trong cánh rừng dưới sườn núi phát hiện khác thường, hàng loạt cây cối ở đó bị đổ gãy, giống như có thứ gì đó lăn xuống từ phía trên.

Cô đi theo dấu vết nhìn xuống, quả nhiên, tìm thấy một con lợn rừng to bằng một chiếc ô tô trên sườn núi phía dưới..

Sở Duyệt cau mày nhìn nơi nó đứng, đó là con đường mà chút nữa bọn họ phải đi qua!

Bình Luận (0)
Comment