Trùng Sinh Mạt Thế Ngàn Dặm Đường Về (Dịch Full)

Chương 123 - Chương 123 - Hóa Ra, Hết Thảy Đều Là Giả Sao?

Chương 123 - Hóa ra, hết thảy đều là giả sao?
Chương 123 - Hóa ra, hết thảy đều là giả sao?

- Bởi vì động vật bắt đầu biến dị, trên thực tế, thực vật cũng đã bắt đầu biến dị, về sau lên đường càng thêm gian nan, mọi người đều phải càng thêm cẩn thận.

Sở Duyệt thở dài, từ giờ trở đi, bọn họ sẽ phải bắt đầu đi lên con đường cũ ở kiếp trước.

Đời trước, lúc bọn họ bắt đầu trở về đã là mạt thế sau hơn nửa năm.

Trên đường đi, nơi nơi đều là tang thi biến dị, động vật biến dị, biến dị thực vật, hơn nữa sau đó có những trận mưa to động đất, rất nhiều con đường đều bị phá hủy, còn thứ đáng sợ nhất vẫn là nhân tính bị biến đổi, bọn họ lên đường rất gian nan, cho nên đi tận hơn 3 năm mà vẫn chưa về đến nhà.

Nhưng lần này bọn họ nhân lúc năng lượng bùng nổ, thực lực tăng lên rất nhiều, ít nhất sẽ không vào thế bị động cùng nguy hiểm như kiếp trước.

- Đi, lộng chết chúng nó đi, thịt heo đưa tới cửa, đừng để lãng phí.

Sở Duyệt nói xong, xoay người lên trên xe..

- A? Còn muốn ăn chúng nó a, nhưng chúng nó ăn thịt người a.

Tề Minh tưởng tượng đến chuyện mấy thứ này là ăn người, dạ dày có chút quay cuồng, sao nuốt trôi được a?

- Nó ăn thịt người chứ không phải anh ăn thịt người, rau dưa ăn phân lớn lên a, không nói lên chuyện anh ăn rau dưa chính là ăn phân.

Sở Duyệt không chút để ý, những động vật thực vật biến dị kia có cái nào không ăn người?

Nếu là bởi vì chúng nó ăn thịt người mà không ăn nó, vậy tổn thất có thể rất lớn, dinh dưỡng của chúng nó tốt hơn thức ăn thông thường nhiều.

- Kẻ ăn thịt người, người hằng ăn chi!

Tề Minh nghe Sở Duyệt nói xong, như suy tư gì đó rồi gật gật đầu, hình như là đạo lý này.

Chiếc RV chạy thẳng đến con đường ở tầng cuối cùng, từ nơi này nhìn xuống, có thể thấy toàn cảnh không sót gì.

Dưới đáy khe núi là một dòng sông khô cạn, có bãi sỏi bị nước sông cọ rửa ra bùn than, có vài hố sâu chứa nước, quả thực là thiên đường của lợn rừng.

Bất quá hiện tại trong mắt Sở Duyệt bọn họ lại là một mảnh địa ngục, vết máu loang lổ khắp bãi sông, nơi nơi đều là xương người vương vãi, các linh kiện xe bị hỏng, đứng trên đường mà bọn họ còn có thể ngửi thấy mùi hôi thối.

Chiếc xe vừa mới rơi xuống kia đã bị lợn rừng vây quanh, chúng nó kéo người trong xe qua một bên sau đó bắt đầu gặm nhấm, bọn họ đứng bên trên còn có thể loáng thoáng nghe thấy tiếng chúng nhai xương.

Cảnh tượng đẫm máu kia làm An Kiệt Tề Minh cùng Kiều Đan Đan đều cau mày nhịn không được mà buồn nôn.

Sở Duyệt vẻ mặt không thay đổi, giơ tay huy động mấy tia sét, vung về phía đầu những con lợn rừng đang ăn uống vui vẻ kia, lũ lợn rừng lập tức bị tia sét đánh gục.

- Kiệt ca, lấy máu! Đan Đan chuẩn bị lửa làm lông heo, lão tề, làm một con đường chúng ta đi xuống thu thịt heo.

- Nga…… được rồi.

An Kiệt không nói hai lời, quăng đao ra ngoài, cắt máu lợn rừng.

Tề Minh sửng sốt một chút, sau đó dùng dị năng xây dựng một cầu thang đơn giản đi xuống.

Sở Duyệt dần đầu đi xuống, lần này có tám chín con lợn rừng nên cô cũng không vội thu dọn, thu toàn bộ bỏ vào trong không gian, lát nữa sẽ từ từ thu thập.

Đốt lông heo cần khống lửa, không thể quá lớn sẽ làm cháy heo, lãng phí tinh lực.

Kiều Đan Đan mới thức tỉnh dị năng, thiêu được khoảng bốn con lợn rừng là hao hết dị năng, mệt đến mức phải dựa vào một cục đá lớn thở phì phò nghỉ ngơi.

Sở Duyệt quay đầu lại nhìn nhìn cô ấy, muốn cho cô ấy hai viên tinh hạch tang thi bình thường để bổ sung năng lượng, bỗng nhiên sắc mặt trầm xuống, một đạo tia sét hùng hổ bay ra từ trong tay cô, hướng thẳng về phía Kiều Đan Đan.

Kiều Đan Đan đôi mắt trừng lớn, cô không thể tin được Sở Duyệt lại xuống tay với mình!

Cô gái nhỏ vô tư vô lự ngủ bên cạnh cô như đứa trẻ, đã làm cô tưởng rằng cô ấy toàn tâm tín nhiệm mình!

Cô còn nghĩ bản thân mình có thể dung nhập vào đoàn đội hữu ái này, cố gắng nỗ lực vì một ngày có thể trở thành một thành viên trong đoàn đội!

Hóa ra, hết thảy đều là giả sao?

Bình Luận (0)
Comment