Trùng Sinh Mạt Thế Ngàn Dặm Đường Về (Dịch Full)

Chương 124 - Chương 124 - Không Có Gì Là Cái Lẩu Không Giải Quyết Được

Chương 124 - Không có gì là cái lẩu không giải quyết được
Chương 124 - Không có gì là cái lẩu không giải quyết được

Lôi điện đánh thẳng vào phía sau cục đá chô Kiều Đan Đan đang dựa người, rơi vào trên người một con lợn rừng, nháy mắt lôi điện đã đốt đầu lợn rừng kia thành một đống than.

Kiều Đan Đan quay đầu nhìn lại cái đầu lợn rừng đang bốc khỏi kia, trái tim vẫn nhảy dữ dội.

Hóa ra cô ấy là vì cứu cô!

Kiều Đan Đan quay nhìn Sở Duyệt, nhịn không được nở nụ cười, loại cảm giác được người ta bảo vệ này thật tốt a!

- Cảm ơn!

Cô yên tâm, tôi sẽ nỗ lực đuổi theo bước chân của mọi người, một ngày nào đó, tôi cũng có thể bảo vệ cô!

Sở Duyệt nhìn Kiều Đan Đan cười, cũng cười, đưa tinh hạch cho cô, nói:

- Khách khí cái gì! Ăn cái này, bổ sung năng lượng.

Kiều Đan Đan nhận tinh hạch, không nói hai lời liền ném vào trong miệng ăn, quả nhiên lập tức cảm giác sức lực được khôi phục rất nhiều.

Nhưng mà cái mùi này quá nồng, khiến lông mày, cánh mũi cô ấy nhăn lại thành một nhúm.

Sở Duyệt nhìn nhìn đầu lợn rừng đã biến thành than kia, còn rất thông minh, biết núp ở một bên đánh lén, đáng tiếc thịt kia, một con lớn như vậy, không thể ăn.

Cô móc dao nhỏ ra, đào đào trong óc đầu lợn rừng, quả nhiên có tinh hạch, một viên nho nhỏ rực rỡ lấp lánh trong đống than.

Sở Duyệt để Kiều Đan Đan nhặt tinh hạch lên cất đi, đoán chừng lợn rừng mà cô thu vào không gian cũng có tinh hạch, lần này không gian lại được ăn no.

Thu lợn rừng xong, bọn họ lại tìm kiếm khắm nơi, không phát hiện có lợn lọt lưới, mới xoay người trở về.

Trở lại trên xe, Sở Duyệt cùng Kiều Đan Đan bắt đầu làm cơm trưa.

Hiện tại dị năng của Kiều Đan Đan còn yếu, yêu cầu luyện tập nhiều, cho nên hôm nay Sở Duyệt nấu cơm không dùng đến nồi cơm điện, để Kiều Đan Đan dùng dị năng khống chế lửa để nấu cơm, lửa lớn cơm sẽ cháy, nhỏ sẽ nhão.

Kiều Đan Đan không nghĩ phương pháp luyện tập dị năng của mình lại là nấu cơm, tức khắc cảm thấy thực nhẹ nhàng, còn không phải là nấu cơm sao? Cô thích nấu cơm nhất, cái này không làm khó được cô ấy.

Nhưng không đến mười phút sau khi liên tục tiêu hao dị năng, cô ấy đã cảm thấy mình không thể tiếp tục được nữa.

Muốn phóng hỏa cầu thì rất dễ, nhưng khống chế dị năng để nấu cơm được thì tương đối vất vả.

Cơm còn không nấu xong, Kiều Đan Đan đã mệt đến mức sắp ngã quỵ.

Sở Duyệt ở bên cạnh vừa cắt dưa chua vừa cổ vũ cô ấy cố lên:

- Đan Đan, kiên trì thêm một chút, cơm sắp chín rồi, lúc này tắt lửa, cơm chưa chín kỹ.

Kiều Đan Đan cắn răng gật đầu, cô ấy cảm giác thân thể mình đã tới cực hạn rồi, mỗi một phút kiên trì đều là đều vắt kiệt sinh mệnh.

Cảm giác này giống như đeo vật nặng chạy việt dã 10km đến đích trong học viện cảnh sát vậy, cuối cùng mỗi lần nhấc chân là một khiêu chiến về thể chất và tâm lý.

Kiều Đan Đan không phải người dàng chịu thua, ngay cả các huấn luyện viên ở học viện cảnh sát cũng bội phụ sự kiên trì của cô ấy. Cô ấy là người kiên trì nhất trong mọi việc. Ngay cả lúc này, cho dù bản thân đã cảm thấy hoàn toàn không chịu đựng nổi nữa, nhưng vẫn cắn răng kiên trì.

Chờ đến khi nấu cơm xong, Kiều Đan Đan trực tiếp ngã xuống mặt đất, hơn nửa ngày mới chậm rãi bò dậy.

Sở Duyệt để cô ấy đi nghỉ ngơi một chút, cô tiếp tục làm món thịt heo hầm dưa chua và miến.

Giữa trưa, mọi người đều vui vẻ ăn cơm, hoàn toàn không còn những rối rắm vừa rồi, mạt thế, năng lực thích ứng của mọi người đều trở nên rất mạnh, ai không thích ứng được sẽ không thể tồn tại.

Sở Duyệt ăn cơm mà Kiều Đan Đan dùng dị năng nấu, khá ngon, cho Kiều Đan Đan mệt, cũng không dùng hỏa hầu làm qua loa.

Cơm nước xong, Sở Duyệt thông báo, buổi tối ăn lẩu, Tề Minh cùng An Kiệt và Kiều Đan Đan còn chưa thân, vì vậy khi ở chung luôn có một chút khó xử.

Vậy ăn một cái lẩu đi!

Không có gì mà một cái lẩu không giải quyết được, nếu có, vậy thì hai bữa!

Bình Luận (0)
Comment